• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tái Sinh - chương 12.

Dung trở về nhà lúc 9 giờ tối, con gái buồn ngủ nên cô mới về sớm thôi chứ cũng chẳng muốn về, chẳng lẽ bây giờ hai mẹ con lại đi thuê khách sạn, thấy thế không được hay cho lắm.

Cô về nhà cửa khóa im lìm, lặng lẽ lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa, lúc mở cổng cô phát hiện ra cửa đã thay ổ khóa khác.

Thú vị thật đấy, bây giờ lại còn không cho cô vào nhà nữa cơ. Cô cũng không làm to chuyện, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thành.

- em không biết là anh hay mẹ thay ổ khóa. Nhưng bây giờ em với con đang ở dưới nhà, anh xuống mở cửa đi.

Anh ta còn đang bận quấn lấy nhân tình thì làm sao đọc được tin nhắn của Dung. Đứng chờ 10 phút rồi 15 phút vẫn không thấy động thái gì, Dung quyết định lấy điện thoại ra gọi. Có tiếng đổ chuông nhưng không ai trả lời cả, một chút đau lòng, thêm cả hàng ngàn hàng vạn thất vọng .Nhưng sau tất cả cô cũng chỉ cười, chẳng còn nước mắt để khóc nữa rồi, cũng có thể nước mắt của cô sẽ không tiếp tục rơi vì những thứ không xứng đáng.

Có lấy điện thoại gọi cho Ngọc.

- em nghe ạ.

- Hôm trước em bảo ở khu em có ông nào cắt quá giỏi đấy nhỉ?

- Thì chú ngay ở bên cạnh nhà em nè. Chị cần à?

- em cho ông ấy địa chỉ nhà chị bảo ông ấy đến ngay nhé. Chị mất chìa khóa mà nhà chị không ai ở nhà, bây giờ chị không vào nhà được.

- để em bảo chú ấy qua ngay.

Chỉ 15 phút sau là người thợ khóa ấy có mặt, ông ấy cắt ổ khóa ấy vứt đi rồi đưa cho Dung một cái ổ khóa khác. Trước khi đi còn ân cần dặn dò.

- Lần sau nhớ cẩn thận nhé, mất chìa khóa là mệt lắm.

Dung gửi tiền cho ông ấy rồi cảm ơn.

- Con cảm ơn chú ạ. Muộn thế này mà chú vẫn tới.

- công việc mà. Thôi hai mẹ con vào trong nhà đi không Lạnh. Đêm hôm rồi.

Con bé ngoan lắm, cứ đứng ở bên cạnh mẹ mà chẳng kêu ca gì. Dung khóa cửa lại cẩn thận rồi nắm tay con bé sắp vào trong nhà.

- hôm nay con gái lại ngủ với mẹ nhé. Mẹ ôm con ngủ.

Con bé gật đầu , còn cười rất tươi nữa.

Từ trước đến giờ chắc con bé muốn ngủ với cô, nhưng tại cô cứ nghĩ cho con bé ngủ riêng sẽ tốt cho con bé hơn nên mới thế . Bây giờ cô cần phải bù đắp cho con nhé nhiều hơn, để con bé không thiếu thốn tình cảm.

Giờ này chắc mọi người đã ngủ hết rồi, không thấy có tiếng động gì cả.

Bước từng bước đi lên trên phòng, càng lên tới gần cô càng nghe thấy những âm thanh khác lạ, lúc lên tới cửa rồi thì Dung mới biết âm thanh đó phát ra từ đâu.

Cô bắt đầu cảm thấy hoang mang, lo lắng. Dù trong đầu đang nghĩ ra đến trường hợp xấu nhất nhưng cô vẫn không dám tin đó là sự thật. Chuyện đó không thể nào.

Cô lại nắm tay con bé đắp xuống dưới nhà, dặn con bé.

- con ngủ yên ở đây nha. Con xem điện thoại một lát đi. Mẹ đi lên trên phòng lấy đồ một tí. Mẹ sẽ quay lại ngay.

Con bé ngoan ngoãn gật đầu, để con bé ngồi ở ghế rồi Dung mới đi lên trên phòng mình. Nếu tất cả những thứ mà cũng đang nghĩ trong đầu là sự thật thì cô đúng là người phụ nữ may mắn thật rồi, được cả chồng cả bạn phản bội cơ mà.

Tay cô run run nắm vào cánh cửa, cánh cửa từ từ mở ra, ở bên trong phòng là hai cơ thể lõa lồ vẫn còn đang quấn lấy nhau. Cô đứng sững như trời trồng, không thể cử động, cũng không thể nói thành lời, nước mắt cứ thế rơi xuống, muốn gào lên như âm thanh dường như bị chặn hết nóng cuống họng, chỉ có thể nấc lên từng tiếng.

Hai người họ giật mình buông nhau ra, Ly vội vã kéo lấy cái chăn, nhìn về phía dung đầy kinh sợ.

- Dung... Tao... Dung ơi mày nghe tao nói.

Dung vẫn đứng ở đó, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Chẳng có nỗi đau nào khi tận mắt chứng kiến chồng mình cùng người đàn bà khác ân ái trên chính chiếc giường cưới của mình cả.

Thành vội vã mặc quần áo rồi chạy tới bên cạnh Dung. Anh ta muốn giải thích sao?

Anh ta nắm lấy vai Dung, lúc này anh ta cũng hoảng hốt.

- em nghe anh nói đi?

Dùng không thể nói được gì cả, cô sốc đến mức khó khăn lắm mới phát ra được tiếng hét , cô đẩy tay anh ta ra, cô lùi lại.

Hóa ra suốt thời gian gần đây cô cảm nhận được anh ta có người đàn bà khác không sai. Nhưng có điều có không thể ngờ được người đàn bà đó lại chính là bạn thân của mình.

Buồn cười thật đấy. Thế mà người bạn thân của cô lúc nào cũng tỏ vẻ tốt lắm. Cô đúng là một con ngu, chỉ có kẻ ngu mới đưa kẻ phản bội mình về nhà cưu mang, chăm sóc như người nhà.

Thành vẫn đến gần Dung anh ta vẫn muốn tiếp cận cô, anh ta đang muốn nói cái gì đó. Lần đầu tiên trong cuộc đời, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cầm lấy cái bình rồi ném vào tường để nó vỡ tan tành. Cảm giác như khi người ta không còn chịu đựng được nữa thì chỉ muốn nhìn thấy những thứ đổ vỡ.

- lũ khốn nạn. Các người... Các người dám làm thế trên giường của tôi sao?

- em nghe anh nói đi mà Dung. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.

- anh biết tôi đang nghĩ gì à? Anh nằm ở trên cơ thể cô ta, miệng cô ta phát ra những âm thanh rên rỉ ghê tởm . Các người làm gì các người tự biết. Khốn nạn.

Dung đóng cửa rồi đi ra ngoài, cô không nói gì cả , chỉ xuống dưới nhà bế con đi ra ngoài cổng.

Ngôi nhà này cô không muốn ở thêm một giây phút nào nữa, con người đó cô cũng không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa.

Nhưng cô còn chưa kịp mở cổng thì Thành đã chạy theo xuống, anh ta nắm lấy tay cô, anh ta tha thiết cầu xin.

- Em Đừng Đi mà. Anh Biết Anh Sai Rồi. Đừng đi Dung à.

Cô lúc này chỉ muốn cười vào mặt anh ta thôi. Cứ nhận sai là mọi thứ sẽ xong? Chỉ cần biết lỗi thì cô phải tha thứ à? Mà ai biết được anh ta có thực sự biết lỗi hay không?

Trong lòng cô luôn nghĩ anh ta là một người đàn ông tốt, một người cha vĩ đại của con gái. Thế nhưng mà bây giờ tất cả những thứ đó đều sụp đổ, không còn tồn tại dù chỉ là một chút.

- anh bỏ tay ra đi. Bây giờ anh cũng không cần phải suy nghĩ cái gì nữa cả. Cứ vui vẻ hạnh phúc bên người đàn bà mà anh chọn .

- anh không chọn.

- không chọn? Anh ngủ với cô ta ngay chính trong căn phòng của chúng ta , anh có còn là con người nữa không vậy?

- Anh Biết Anh Sai Rồi. Em Đừng Đi mà.

Anh ta nói rồi quỳ xuống trước mặt Dung, cô không muốn con gái nhìn thấy mấy cảnh này, không muốn con bé bị ám ảnh, cô mới nói với Thành.

- Anh đứng lên đi. Đừng để con gái tôi có suy nghĩ không tốt.

Thành không đứng dậy, không biết anh đang nghĩ gì, chẳng lẽ giây phút này anh ta bỗng nhiên cảm thấy hối hận. Bỗng nhiên không muốn đánh mất đi gia đình mình. Hay lúc này anh ta mới hiểu được ai mới là người quan trọng?

- Trời ơi. Quỳ trước cha trước mẹ chứ ai lại đi quỳ trước mặt một con đàn bà bao giờ. Con đứng ngay lên đi cho mẹ. Ai cho phép con quỳ xuống trước mặt nó. Như thế còn đáng mặt một thằng đàn ông không?

Bà Liên nhìn thấy Thành Quỳ trước mặt Dung thì gào lên. Đúng là vẫn như thế, chẳng có gì thay đổi cả. Bà ta vẫn là một người đàn bà chua ngoa, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình chứ có bao giờ nghĩ đến người khác .

Bà ta cầm tay Thành kéo dậy, Thành không đứng dậy bà ta quay qua quát Dung.

- sao cô dám để con trai tôi quỳ xuống trước mặt cô hả ? Đường đường là một thằng đàn ông lại là chủ của cả một công ty, làm như thế này còn ra thể thống gì nữa.

- là con mẹ tự quỳ chứ con không bắt. Anh ấy đang cảm thấy có lỗi mà, vậy thì mẹ cứ để cho anh ấy xin lỗi đi.

- con tôi có lỗi gì? Cô thử nói đi con tôi có lỗi gì? Nó có lỗi vì nó lấy cô à? Nó có lỗi vì nó không may cưới phải một con đàn bà không ra gì như cô hay sao?

- con không ra gì nhưng con biết lo cho cái nhà này. Con không ra gì cũng chưa bao giờ dẫn trai về nhà ngủ trong chính căn phòng cưới của con và anh ấy.

- cô trách móc cái gì. Không phải tự cô đưa về hay sao? Cô đưa về chứ không phải con tôi đưa về.

- đúng rồi. Tất cả cũng chỉ tại con ngu nên mới tin tưởng chồng quá. Thế nên bây giờ mẹ bảo con mẹ đứng lên đi, rồi ký vào tờ đơn ly hôn là xong hết.

- cô không phải thách. Nhà này không thiếu gì người về làm dâu, chắc chắn tốt hơn loại cô gấp trăm gấp nghìn lần.

- người tốt thì sẽ không bao giờ xen vào gia đình người khác khi biết họ đã có vợ. Chỉ những loại không ra gì mới làm như thế thôi.

Dung nói rồi nhìn về phía Ly đang đứng ở cửa, ánh mắt của cô sắc lạnh như hàng nghìn lưỡi dao khiến cho Ly bất chợt rùng mình. Cô ta không dám tới gần Dung, đương nhiên là cô ta sợ rồi. Ai mà biết được trong 1 giây phút không kiềm chế Dung sẽ làm gì cô ta cơ chứ.

Bà Liên vẫn không chịu nhận là Thành đã sai, vẫn đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Dung.

- cô làm vợ kiểu gì thì chồng mới đi ngoại tình, mới đi ngủ với người khác. Nếu cô tốt, nếu cô hoàn hảo thì chẳng ai nghĩ đến chuyện phản bội cô đâu. Thế nên cô đừng nghĩ mình là tất cả, con trai tôi nó không cần.

- Còn xin mẹ đừng nói gì nữa.

Câu nói của Thành khiến cho bà ấy giật mình, rồi bà ta ấm ức nhìn Thành.

- còn bị điên rồi. Đây chính là cơ hội tốt để con thoát khỏi cô ta. Đây chính là cơ hội để con lấy một người phụ nữ tốt hơn, xứng đáng hơn. Con có cái gì thua kém mà phải quỳ xuống mà níu giữ cô ta?

Rồi bà ta lại nói với Dung.

- Cô đi đâu cũng được nhưng phải để giọt máu của cái nhà này lại. Loại mẹ như cô thì làm sao mà nuôi được con.

- thế loại người như con trai mẹ thì có thể nuôi con được sao hả mẹ? Loại phản bội thì có thể dạy dỗ được ai?

- mày...

- con của mẹ mẹ bênh vực con hiểu. Nhưng mẹ đừng bắt người khác phải hiểu theo suy nghĩ của mẹ. Con của con con sẽ nuôi, không ai được phép ngoài con cả. Kể cả mẹ hay anh ta.

- Nếu cô nuôi nó thì sẽ không có bất cứ đồng trợ cấp nào hết. Sẽ không ai lo gì cho mẹ con cô đâu.

- Mẹ nghĩ con cần à? Đi khỏi ngôi nhà này là con sẽ vất lại hết mọi thứ, không lấy đi thứ gì hết. Nhưng mà sau khi ly hôn, tòa chia cái gì thì con sẽ nhận cái đấy, tuyệt đối không có chuyện để lại.

- cô làm được cái gì mà đòi chia của? Cô giúp cho cái gia đình này được cái gì mà bây giờ có đòi chia tài sản hả?

- Thế mẹ trả lại hết tất cả những thứ mà bao nhiêu năm nay mẹ lấy của con đi. Từ tiền con gửi về quê, tiền mẹ mua đồ hàng hiệu, tiền mỗi tháng mẹ lấy để tiêu vặt. Mẹ trả lại hết cho con đi, rồi con sẽ không lấy thứ gì ở cái nhà này cả.

- Đó là tiền công tôi bế con cho cô.

- thế thì mẹ lại chẳng khác gì Ôsin cao cấp rồi mẹ nhỉ? . Vậy thì con có cái gì để mà phải biết ơn mẹ ?

- Dung. Dù sao đây cũng là mẹ của anh mà. Em đừng có nói chuyện kiểu đó.

- Nếu anh không muốn tôi nói chuyện kiểu này thì anh bỏ tay tôi ra đi. Để cho tôi đi rồi thì tôi sẽ không nói gì nữa. Mẹ con anh cũng không cần phải nghe thêm nữa.

Ở càng lâu Dung càng cảm thấy ghê tởm, nhìn thấy khuôn mặt của Ly là cô lại lập tức hối hận, hối hận vì cả lòng tốt lẫn niềm tin đều đặt sai chỗ.

Tất cả những con người đang đứng ở trong cái ngôi nhà này đều khiến cô muốn xa lánh, khi tới gần thôi là cô đã thấy kinh tởm rồi. Trước khi đi cô còn nói thêm.

- yên tâm là tôi với anh sẽ còn gặp lại, nhưng là gặp lại ở trên tòa.

Dung hất tay Thành ra rồi bế con lên xe. Cứ lặng lẽ rời đi trong đêm. Cô không gào thét, không chụp ảnh không quay phim cũng chẳng đăng bất cứ cái gì lên mạng xã hội cả. Đơn giản là vì cô cảm thấy họ chẳng xứng đáng để có phải tốn nhiều công sức như thế. Thấy mệt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK