• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tái Sinh - Chương 9

Cô ta nói rồi lấy tay của Thành đặt lên chỗ trái tim của cô ta, thực chất thì cô ta chỉ muốn Thành chạm vào ngực của mình, khơi dạy bản tính đàn ông trong lòng Thành chứ có tốt đẹp gì đâu. Cái áo mỏng manh, bên trong chẳng có áo ngực chỉ có duy nhất hai miếng dán thì làm sao che đi hết được cả hai quả đồi to lớn , cô ta là cố tình làm như thế .

Thành tay lập tức cảm nhận được, nhưng lại cứ nghĩ là Ly vô tư thôi, anh ta cũng lịch sự thu tay lại, lúc này thì Ly vẫn bình thản hỏi.

- Anh có thấy trái tim em đang đập thổn thức không? Nó đang đập vì anh đấy.

- anh...

Cô ta nhìn Thành rồi cười.

- em chỉ đùa thôi mà. Anh đừng căng thẳng quá. Thoải mái một chút đi nào.

Thành nhìn cô ta rồi cười lại, chỉ một nụ cười của Thành thôi cũng khiến cô ta vui cả ngày. Yêu sao? Hạnh phúc sao? Không phải. Tất cả chỉ là thỏa mãn, cảm giác của một kẻ chiến thắng.

Buổi chiều có chuyến công tác đột xuất, Thành phải đi qua tỉnh khác, dự định là tới chiều hôm sau mới về được. Ly là thư ký của Thành, đương nhiên của ta sẽ đi cùng.

Người đàn ông này chưa bao giờ không nói với vợ về những chuyến công tác cả, kể cả đi đâu 1 , 2 tiếng bất chợt anh ta cũng sẽ nói với Dung, thế nhưng bây giờ lại không trực tiếp nói với Dung, anh ta bảo với Ly.

- em gọi điện cho Dung nói anh đi công tác.

- vâng.

Cô ta lấy điện thoại rồi gọi cho Dung.

- Alo tao nghe.

- Hôm nay anh Thành không về đâu?

- sao thế?

- có chuyến công tác đột xuất.

- Còn mày thì sao?

- Tao phải đi cùng anh ấy.

- Tao biết rồi. Đi cẩn thận.

- mày yên tâm đi, tao sẽ để ý ông ấy cẩn thận. Nếu như có cái gì đó sẽ báo cho mày biết.

- cảm ơn mày nha.

- bạn bè với nhau mà cảm ơn gì. Không cần khách sáo như thế.

Cô ta tắt điện thoại rồi nhìn về phía Thành. Chuyện thú vị thì có nhiều lắm, nhưng mà nói cho Dung biết thì không phải lúc này.

Lúc thuê khách sạn cô ta vẫn bảo với Thành.

- chúng ta thuê 2 phòng đi anh.

- Anh biết rồi.

Mặc dù cô ta là người đề nghị trước nhưng Thành đồng ý ngay thì cô ta lại thất vọng, cô ta đang mong chờ vào điều gì? Mong Thành anh sẽ nói rằng chúng ta thuê một phòng được rồi à ? Hay muốn Thành nói thẳng ra là buổi tối muốn ngủ chung cùng với cô ta ? Mà cho dù Thành có nói gì thì cô ta cũng chẳng quan trọng, vì trước sau gì thì đêm nay cô ta với Thành cũng chung phòng mà thôi.

Dung trở về nhà, cô không muốn về đâu nhưng mà có con gái ở nhà cô không muốn con bé thiếu thốn tình cảm, không muốn con bé chịu cảm giác cô độc giống như cô lúc này.

Bà Liên đang ngồi trên ghế, vừa nhìn thấy Dung về lập tức quay mặt đi chỗ khác, những cô vẫn chào hỏi.

- Con chào mẹ , con mới đi làm về.

Bà ấy không thèm trả lời, cô cũng không nói gì cả, chỉ xòe tay ra để đón lấy con gái.

Con bé nhìn thấy cô là lập tức chạy tới, mỗi tiếng gọi mẹ của con bé là cô lại thêm một chút nhói lòng.

Thành đi công tác không về cũng không nói gì với cô cả, chưa bao giờ anh ta như thế. Đây là lần đầu tiên nhưng có lẽ sẽ không phải là lần cuối cùng, linh cảm của một người phụ nữ cho cô biết Thành đã thay đổi... thay đổi vì một người nào đó.

Tạm thời gạt bỏ hết mọi thứ qua một bên ,cô nói với bà Liên .

- mẹ, tối nay con muốn ngủ cùng với bé bún.

Bà ấy vừa nghe Dung nói xong thì nhảy lên.

- cái gì? Cô nói cái gì? Ai cho phép cô ngủ cùng với con bé.

Mặc kệ thái độ của bà ấy dùng vẫn bình thản.

- con là mẹ của con bé. Nên không có chuyện được phép hay không mẹ à ?

- bây giờ cô giỏi nhỉ? Cô thích làm gì thì làm đúng không? Vậy nếu như cô muốn ngủ với nó thì từ mai cô ở nhà mà bế nó luôn đi . Đừng có bảo tôi bế nó nữa.

- Con nhớ con bé, con chỉ muốn ngủ cùng con bé một đêm thôi mà mẹ. Mẹ bảo vợ chồng ngủ chung với nhau không nên để cho con cái ngủ gần, nhưng hôm nay anh Thành đi công tác không về, con muốn ngủ cùng con bé một đêm, như thế có gì là quá đáng sao mẹ?

- ai biết được ngày mai nó lại muốn ngủ cùng với cô thì sao? Lúc đấy ai là người chịu trách nhiệm đây? Sao cô có lớn mà không có khôn thế? Làm cái gì cũng phải biết nghĩ cho người khác chứ. Cô định sống cái kiểu vô phép vô tắc đến bao giờ?

- Hôm nay con muốn ngủ cùng với con bé mẹ à. Con xin phép mẹ con lên phòng.

Dung nói rồi ôm con gái lên phòng luôn, cô không muốn đứng đây mà đôi co với mẹ chồng thêm một câu nào nữa, nếu không cô sẽ phát điên lên mất , mà như thế thì cô sợ mình sẽ không thể nào kiềm chế nổi , sợ đến lúc mọi thứ đi quá xa...rất sợ.

Bà Liên ngồi ở ghế quát theo.

- Ngày mai thằng Thành về thì cô sẽ biết.

Cô chẳng sợ, sống mà cứ sợ cái này sợ cái kia thì cuộc sống như thế nào? Như thế chẳng khác gì địa ngục.

Ôm con gái trong lòng, con ở ngay bên cạnh mà nhiều lúc cô cảm giác như con đang ở đâu xa lắm, phải đi mấy ngày mới có thể gặp được. Xoa mái tóc của con bé, cô thì thầm.

- Mẹ xin lỗi con. Xin lỗi vì không thể cho con được đầy đủ tình cảm như những người mẹ khác. Nhưng mẹ yêu con con biết không? Mẹ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để bảo vệ con, kể cả hi sinh bản thân mẹ.

Mỗi con người chúng ta không thể quá tham lam, khi chúng ta muốn có nhiều tiền thì chúng ta phải xác định bận nhiều công việc, chẳng ai vừa làm vừa chơi mà có thể có tiền cả. Giống như Dung, cô muốn có nhiều tiền để cuộc sống của con gái mình sau này không phải quá vất vả như cô, không phải miếng đói miếng no như cô ngày xưa.

Giọt nước mắt rơi xuống, cảm giác tủi thân, cảm giác trống rỗng, cô muốn có người an ủi, cũng muốn có chồng ôm cô vào lòng, nhưng lúc này sao đơn độc quá, màn đêm sao đáng sợ quá.

Anh giờ này đang làm gì? Có nhớ cô không? Có muốn mọi thứ quay trở lại như lúc đầu? Hay là bây giờ anh đang ở bên cạnh người nào đó? Có suy nghĩ muốn cùng họ bắt đầu một cuộc sống mới?

Cô cũng không biết từ lúc nào trong lòng mình hoang mang đến mức cứ nghi ngờ, thậm chí còn không biết phải làm sao để xua tan đi cái cảm giác ấy.

Trong khi cô khổ sở thì anh lại cùng người phụ nữ khác ăn tối bên ánh nến lãng mạn. Họ cùng nhau uống rượu vang, ánh mắt nhìn nhau đầy tình cảm.

Đã ngủ với nhau một lần rồi nói đến chuyện từ bỏ chắc chắn là điều không dễ dàng, quan trọng một điều nữa là họ có muốn từ bỏ hay không? Thành suy nghĩ như thế nào thì còn chưa biết, những Ly chắc chắn là không rồi, cô ta có dại gì mà bỏ qua một mối mồi ngon như anh ta.

Nếu như có anh ta ở bên cạnh thì sẽ có chỗ dựa vững chãi, còn không thì cô ta sẽ mãi mãi cũng chỉ là một con đàn bà cũ, bị chồng ruồng bỏ. Thế gian này đàn ông tốt không thiếu nhưng đa số đã có chủ, muốn có được đương nhiên là phải cướp rồi.

- chúng ta cạn ly đi anh. Chúc mừng công việc thuận lợi.

Thành đưa ly rượu chạm vào ly rượu của Ly. Cô ta sau đó mỉm cười.

- dưới ánh đèn mờ mờ này nhìn anh thực sự rất quyến rũ đấy.

- đừng trêu anh nữa.

- Em nói thật mà. Em cũng đã từng tiếp xúc với rất nhiều người rồi, nhưng cảm giác ở anh được sự an toàn và trách nhiệm.

- anh cũng đâu có tốt đến mức đấy.

- tốt hay không tốt là do người khác cảm nhận chứ bản thân làm sao mà biết được. Anh nghĩ là anh không tốt, nhưng trong mắt em lại khác.

- một người đàn ông tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương người phụ nữ bên cạnh mình.

Chắc có lẽ Thành muốn nhắc tới chuyện của đêm hôm qua, cô ta cười buồn.

- Tại sao anh cứ nghĩ đó là một lỗi lầm nhỉ? Mà cho dù là lỗi lầm thật thì làm gì có ai trên đời này không bao giờ mắc phải? Em là một người phụ nữ cô độc, cũng may là có thể dựa vào anh một lát, nếu không em cũng không biết phải đứng dậy như thế nào.

Thành im lặng đưa ly rượu lên uống, bây giờ phải nói gì? Mà anh ta cũng chẳng muốn nói.

Ăn tối xong thì ai về phòng người nấy. Thành cứ nhìn cái điện thoại mãi, không có lấy một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn. Nếu cứ im lặng như thế này thì chẳng khác gì con dao cắt đứt mọi mối quan hệ, mọi tình cảm.

Thành lấy điện thoại định gọi cho Dung nhưng đúng lúc này thì ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, lại còn hơi loạn một chút, dường như đang rất gấp gáp. Anh ta bỏ chiếc điện thoại xuống dưới bàn rồi vội vã ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra cũng là lúc cả cơ thể của Ly ngã vào người anh ta.

- em sợ quá, em sợ quá anh à.

Cô ta cứ thế oà lên khóc, cơ thể không ngừng cọ xát vào Thành.

- Có chuyện gì vậy Ly? Sao em lại khóc? Rốt cuộc làm sao vậy?

- ở bên phòng em có cái gì đó. Em cũng không biết nữa, có tiếng gì đó rất lạ nên em sợ.

Cô ta vừa nói vừa không ngừng khóc, tay vẫn ôm chặt lấy Thành.

- em có thể vào trong phòng một lát được không? Chỉ một lát thôi. Em cảm thấy sợ.

- em vào trong phòng đi. Không sao đâu, anh ở ngay đây thôi mà.

Thành đóng cửa phòng lại rồi dìu Ly ngồi xuống giường, lúc này cô ta vẫn run rẩy, cảm giác như cô ta đang rất sợ, sợ đến mức không giữ nổi bình tĩnh.

Thành ngồi xuống bên cạnh cô ta, cô ta ngay lập tức bám lấy cánh tay của Thành, cả người lại ngồi sát Thành, đầu dựa vào vai anh ta.

- cho em cảm nhận cảm giác an toàn một chút thôi. Em cũng không biết tại sao bây giờ mình lại trở nên yếu đuối như thế nữa. Nhưng chỉ một tiếng động mạnh cũng khiến em liên tưởng tới lúc em bị chồng cũ bạo lực. Em không thể ngủ được.

- đừng sợ mà. Có Anh Ở Đây Rồi. Sẽ không ai làm gì được em cả.

- anh ôm em được không? Chị một lát thôi. Em xin anh đấy.

Câu nói tha thiết như thế thì người đàn ông nào có thể từ chối? Thành vòng tay ôm lấy cô ta, cơ thể mỏng manh yếu ớt lạ thường. Cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngắn, bên trong cũng chẳng có đồ lót, Thành dường như tiếp xúc với tất cả da thịt trên cơ thể của cô ta.

Một loại cảm giác khác lạ chạy dọc sống lưng, dây thần kinh đã bắt đầu chuyển sang một hướng nghĩ khác, nhưng lại không có cách nào để khống chế cả. Tất nhiên đó chỉ là ngụy biện, thực chất thì hai con người này đâu có biết thế nào gọi là hối hận, thế nào gọi là thương người khác.

Ly ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thẳng vào mắt Thành, tay cô ta vòng qua đầu của Thành, kéo xuống. Môi Thành chạm lên môi cô ta, chạm đến thứ dư vị ngọt ngào, ở nơi đó hương rượu vang vẫn còn thoang thoảng, loại hương thơm còn kích thích hơn cả một liều kích dục mạnh.

Họ hôn nhau, họ quấn lấy nhau điên cuồng , giống như giây phút này họ là của nhau. Không nghĩ tới vợ cũng chẳng nghĩ tới con, gia đình là hai từ gì đó xa xôi lắm, chắc phải thỏa mãn nhau xong mới có thể nhớ tới tiếp được.

- umm..

Tiếng kêu nhẹ trong cổ họng, cơ thể cô ta chẳng khác gì một sợi dây leo cứ quấn chặt lấy Thành. Cô ta tự tin về khả năng giường chiếu của mình, ngủ với cô ta một lần rồi thì làm gì có chuyện có thể từ bỏ. Đàn ông vốn là giống loài ham của lạ, chẳng có kẻ nào miếng ăn dâng lên đến tận mồm rồi mà không ăn cả, dù nó có ngon hay không thì cũng không thể nào từ chối.

Một người phụ nữ đơn độc trong căn phòng của chính mình, tay ôm lấy đứa con nhỏ đến khi ngủ rồi nước mắt vẫn rơi trong mơ, vẫn cảm thấy đau nhói.

Một kể ôm nhân tình trong nhà nghỉ, trên người không có lấy một mảnh vải, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau . Cánh tay vốn bao nhiêu năm trở thành gối cho vợ nay đã thuộc về người đàn bà khác. Vòng tay ấm áp hứa chỉ dành cho vợ bây giờ cũng giang ra để ôm trọn lấy người đàn bà khác.

Một kẻ lúc nào cũng nói là bạn thân, lúc đau đớn cùng cực nhất chạy đến tìm bạn, ấy thế mà chồng của bạn cũng không tha .

Thế giới này đúng là nực cười, nhưng chỉ có thể cười một cách chua chát thôi. Ai rồi cũng thế, cũng thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK