Vu Thiến nghiến răng nghiến lợi, má phải vẫn còn thấy đau, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chọn nhẫn nhịn.
“Tổng giám đốc Lục, anh đừng tức giận, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ cơ thể Lý Tang Du khá khỏe rồi, đúng không nào?”
Sao có thể không khỏe chứ? Năm dấu tay đỏ tươi rõ mồn một trên mặt, Lý Tang Du rõ ràng đã dùng hết sức bình sinh.
Lục Huyền Lâm hoàn toàn không thể hiểu nổi người phụ nữ này, không khác gì người điên vậy. Lúc trước thì làm chuyện khiến người ta mở mang tầm mắt, bây giờ thì lại đánh bạn thân mình tàn nhẫn.
Lục Huyền Lâm đẩy tay Vu Thiến ra, mặt hầm hầm rời khỏi phòng bệnh. Mặc dù không biết Vu Thiến có làm chuyện có lỗi với Lý Tang Du hay không, nhưng Vu Thiến vẫn luôn bị Lý Tang Du kêu là phản bội cô, nên đối với người bạn thân này của Lý Tang Du, anh cũng không có ấn tượng tốt.
Vu Thiến quay đầu hung hăng trừng mắt với Lý Tang Du, sau đó cũng rời đi.
Lý Tang Du nhìn hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xem như yên tĩnh, rảnh rỗi không có gì làm, một kẻ muốn ăn đòn, một tên muốn nghe mắng.
Nhưng Lý Tang Du cũng không chịu nổi việc ở bệnh viện nữa, một mình làm thủ tục xuất viện, thuê xe về biệt thự. Còn chưa bước vào, ánh mắt của người làm đã như cao su mà lén lút dán chặt vào người Lý Tang Du.
Cũng không có ai bước lên chào người mợ cả trên danh nghĩa này, Lý Tang Du cũng không quan tâm, cô ngoan ngoãn về phòng mình, vừa hay đúng lúc Lục Huyền Lâm đi làm, cô cũng tự do một chút.
Đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, lấy va li của mình ra, cầm chỗ đồ đạc ít đến đáng thương của mình, thô bạo quăng vào.
Lúc đi ra, cũng chỉ có hai va li đơn giản như vậy, trong va li tất cả đều là đồ Lý Tang Du mang theo lúc dọn đến.
Đến đến đi đi, cuối cùng cũng không giữ lại gì, Lý Tang Du than thở một hồi rồi lên mạng đặt xe, lại nhờ tài xế giúp đỡ khiêng hành lý ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa lớn của biệt thự, chỉ thấy hai cái va li của mình trơ trọi đứng đó, tài xế và xe không biết đã đi đâu mất.
Lý Tang Du lấy điện thoại ra, đang tính gọi, ai ngờ Lục Huyền Lâm đúng sau lưng giật lấy điện thoại của cô.
“Cô cũng đâu phải con nít nữa, còn muốn chơi cái trò bỏ nhà ra đi à?”
Giọng điệu Lục Huyền Lâm lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Anh vừa về tới nhà đã thấy một chiếc xe xa lạ đậu ngay trước cửa, không biết đang vác hành lý của ai từ trong nhà ra.
Anh đi tới đưa gấp đôi tiền xe, moi được tin tức đầu đuôi câu chuyện. Trừ người phụ nữ điên kia ra thì còn ai nữa.
Lý Tang Du không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, cô xoay người đối diện với Lục Huyền Lâm, khí thế vẫn không suy giảm.
“Tài xế của tôi đâu? Anh đuổi đi rồi đúng không?”
“Đừng lảng sang chuyện khác, cô làm rơi não à, học ở đâu cái thói bỏ nhà ra đi đấy, hửm?”
Ánh mắt Lục Huyền Lâm âm u, vẻ mặt hung hăng, làm tổng giám đốc đã lâu, khí thế không giận mà uy giống như bẩm sinh đã có.
“Tôi… Chúng ta không phải…”
Lý Tang Du nói chuyện không còn lưu loát nữa, cô hận không thể tát mình một cái cho tỉnh, lúc mấu chốt như vậy mà lại như chiếc xe bị tuột dây xích.
“Cô thế nào… Bệnh đã khỏi chưa mà xuất viện rồi.”
“Chúng ta sắp ở riêng rồi, anh quan tâm tôi có khỏi bệnh hay không làm gì.” Lý Tang Du ngửa đầu nhìn anh, nói rõ ràng.
Nhưng Lục Huyền Lâm hoàn toàn không có ý kiến gì, thậm chí vẻ mặt anh cũng không chút thay đổi, chỉ có khóe miệng giật giật, mang theo một chút giễu cợt.
“Ở riêng? Ai nói với cô là chúng ta sẽ ở riêng.”
Lý Tang Du ghét nhất là nhìn thấy vẻ mặt như đúng rồi này của Lục Huyền Lâm, dáng vẻ như xem cô là một trò đùa vậy. truyện kiếm hiệp hay
Mặt trời bên ngoài rất gay gắt, Lý Tang Du ngẩng đầu nhìn anh, phải đối mặt với ánh mặt trời, đôi mắt to ngập nước, khí thế lập tức suy giảm.
Dù vậy, Lý Tang Du vẫn cố gắng chống lại ánh mắt của anh, cao giọng: “Anh đã không đồng ý ly hôn, chúng ta lại khó chung sống với nhau như vậy, ở riêng là biện pháp tốt nhất, tôi dọn ra ngoài sớm thì đều tốt cho cả anh và tôi.”
“Câm miệng!” Lục Huyền Lâm thật sự không còn kiên nhẫn: “Lão Trương, còn ngẩn ngơ ở đó làm gì, mang hành lý của mợ cả vào nhà đi.”
Lý Tang Du vừa định ngăn cản đã bị Lục Huyền Lâm kéo cổ tay dắt lên xe, cô giãy giụa không muốn đi. Nhưng xiềng xích của Lục Huyền Lâm sao có thể dễ dàng thoát ra như vậy, cuối cùng vẫn bị cưỡng ép nhét vào ghế lái phụ.
“Anh như vậy là làm sao? Không phải anh vừa nhìn thấy tôi thì thấy phiền ư? Bây giờ tôi đồng ý nguyện vọng của anh, sao anh lại không chịu?”
Lý Tang Du lải nhải khiến Lục Huyền Lâm nhíu mày, nếu trên xe có băng dính, anh nhất định sẽ không do dự mà dùng cho Lý Tang Du.
“Đừng nói nhảm nữa, tôi đã nói là không ly hôn. Cô có lật trời cũng đừng hòng tách khỏi sổ hộ khẩu của tôi. Ở riêng? Càng không có khả năng.”
“Vậy bây giờ rốt cuộc anh muốn tôi ở đâu?”
Xe Rolls Royce màu đen chạy với tốc độ cao nhất, Lý Tang Du mới xuất viện, cơ thể vẫn chưa khỏe để đi xe. Hiện giờ cô cảm thấy đầu óc choáng váng, có cảm giác rất muốn ói.
Nhưng rất rõ ràng, nếu ói trên xe, Lục Huyền Lâm nhất định sẽ không tha cho cô.
Thấy sắc mặt Lý Tang Du như tờ giấy, Lục Huyền Lâm cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, dần dần thả chậm tốc độ xe. Năm phút sau, chiếc Cayenne một lần nữa chạy bình ổn trên đường nhựa.
Trong xe yên tĩnh thật lâu, nửa ngày sau giọng nói trầm thấp của Lục Huyền Lâm mới chầm chậm vang lên.
“Tôi dẫn cô đi gặp ông cụ, bác sĩ nói thân thể ông ấy càng ngày càng không ổn.”
Ngón tay Lý Tang Du run lên, không ngờ là đi gặp ông cụ. Thật sự là đã lâu cô không nhìn thấy ông cụ.
“Sao lại…”
Cô vẫn luôn nghĩ ông cụ sẽ sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, đột nhiên nói thân thể ông cụ không ổn, trong lòng Lý Tang Du không chịu nổi.
Lục Huyền Lâm thờ ơ liếc nhìn cô: “Còn chưa tới mức độ đó.”
Lời này cũng không phải là nói thât. Người lớn tuổi, hệ miễn dịch suy giảm, bất kỳ cơ quan nào cũng yếu đi rồi sẽ dẫn tới bệnh tật, ông cụ như vậy đã xem như khỏe mạnh rồi.
Xe chạy càng lúc càng ổn định, không lâu sau đã đến nhà cũ của nhà họ Lục.
Lục Huyền Lâm nghe nói ông cụ đang ngủ trưa, cũng không cho quản gia đánh thức, dẫn Lý Tang Du đứng đợi ở vườn hoa. Vườn hoa đơn giản được chăm sóc rất tốt, mở dù ra, dọn bàn ghế và điểm tâm kiểu Pháp lên, cũng có chút cảm giác thú vị mới mẻ.
Chỉ tiếc, phong cảnh đẹp mà không có người thưởng thức thì cũng vô dụng, bầu không khí giữa hai người Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm vô cùng lạnh nhạt, gượng gạo.
“Đợi lát nữa ông cụ tới, cô có biết phải như thế nào không.” Lục Huyền Lâm không nhìn Lý Tang Du, nhìn chằm chằm vào một cây bạch dương cao lớn đằng xa, nói một câu như vậy.
“Tôi chỉ là tinh thần không ổn, nhưng đâu tới mức không hiểu chuyện.”
Lý Tang Du trước giờ vẫn luôn là người biết ơn. Người khác đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại ba phần. Ông cụ đối xử với cô cũng không tệ. Lần này mất đứa nhỏ, là lỗi của cô, cho dù ông cụ mắng cô, cô cũng cam lòng mà nhận.
Lúc nhìn thấy ông cụ Lục, sắc mặt ông cụ hơi không tốt, cũng vì cháu chắt đột nhiên mất, nhất thời không chấp nhận được nên mới ngã bệnh.
Lần này ông cụ chỉ cố ý gọi vợ chồng Lục Huyền Lâm về ăn cơm, cũng không gọi những người họ hàng khác, nên bữa cơm này rất yên tĩnh.
Danh Sách Chương: