Ông cụ đang tỉa lá cho một cây tùng lùn thì thấy Lý Tang Du bưng khay tới, ông đặt tất cả những thứ trên tay mình xuống.
"Ông ơi, ông uống nước ạ, cháu còn mang bánh từ bên ngoài về cho ông đấy." Lý Tang Du đặt khay lên bàn thủy tình tròn, cười nhẹ nhàng nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ gật đầu với vẻ thoải mái: "Cháu lanh lợi lắm, đi ra ngoài còn biết mang đồ ăn về cho ông, nào giống thằng nhóc kia, chỉ biết bảo trợ lý chọn rồi mang đến đây."
"Lời này của ông không đúng rồi, chẳng phải anh ấy cũng nhớ tới ông sao." Lý Tang Du nói đùa.
Ai ngờ ông cụ uống một ngụm nước rồi vội vàng xua tay: "Cháu đừng bênh thằng nhóc kia, nó làm gì cũng không thể so với cháu."
"Ông cứ thế này làm cháu cũng nghi ngờ có phải Lục Huyền Lâm được nhặt về hay không." Lý Tang Du thật sự thích thú.
Ở chỗ của ông cụ, Lục Huyền Lâm giống như một tội phạm gian ác không thể tha thứ, cô chưa từng nghe qua một lời gì tốt đẹp về Lục Huyền Lâm từ miệng ông.
Nhưng Lý Tang Du biết rằng đây là cách mà ông cụ cưng chiều Lục Huyền Lâm.
Ông cụ nhéo một miếng bánh đường cho vào miệng, mềm xốp ngọt ngào, từ hồi còn trẻ cho tới giờ ông không ăn đồ ngọt, nhưng đến khi lớn tuổi rồi lại thích ăn đồ ngọt như một đứa trẻ.
Ông cụ mỉm cười: "Tang Du à, cháu cũng đừng quá tức giận với thằng nhóc kia, hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt, các cháu đều còn trẻ, sẽ còn có con nữa."
Lý Tang Du nghe ông cụ nói đến chuyện này, nụ cười trên gương mặt cô chợt khựng lại, chuyện sinh non vẫn là một trở ngại mà cô không thể vượt qua.
Ông cụ càng nhìn lại càng đau lòng: "Nghỉ ngơi nhiều hơn cũng sẽ khá lên dần."
"Nhưng ông ơi, cháu vẫn muốn đi làm." Lý Tang Du đi chậm lại, cô nói ra suy nghĩ của mình với ông cụ: "Lúc nào cũng ở nhà nghỉ ngơi, cháu cảm giác mình sắp tách ra khỏi mọi người rồi."
Một cơn gió thổi qua vườn hoa, những chiếc lá trên cành đong đưa phát ra tiếng xào xạc, thái độ muốn đi làm của Lý Tang Du cũng rất kiên quyết.
Ông cụ không dễ gì ngăn cản khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô: "Được, ông sẽ bảo bác sĩ qua nhà khám cho cháu thêm lần nữa, chỉ cần cháu khỏe mạnh thì muốn như nào ông cũng để tùy ý cháu."
Lý Tang Du đương nhiên vui mừng khôn xiết, sau bữa trưa, cô vội vàng gọi bác sĩ đến nhà khám, bác sĩ nói cô hồi phục rất tốt và không còn lo ngại gì nữa.
Bây giờ ông cụ hoàn toàn không còn gì để nói, quyết định ngày kia sẽ để cô trở lại công ty làm việc, Lý Tang Du đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Sau bữa tối, Lý Tang Du trở về phòng mình, lấy điện thoại thông minh ra nghịch, mấy ngày rồi cô không nghịch điện thoại khiến tâm trạng ngứa ngáy khó chịu.
Về đến nhà, Lục Huyền Lâm chào ông cụ xong thì đi lên lầu, khi đi ngang qua phòng Lý Tang Du, thấy cánh cửa khép hờ, anh không kìm lòng được mà bước vào.
Lý Tang Du mặc bộ đồ ngủ nằm sấp trên giường không có chút hình tượng nào, cô đang chơi trò chơi với chiếc điện thoại thông minh màu trắng trên tay, mải mê đến mức cô không hề nhận ra anh đã bước vào.
Điện thoại thông minh màu trắng?
"Ai đưa cho?" Sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, rõ ràng đây không phải mình đưa.
Lý Tang Du ở trên giường sửng sốt, suýt chút nữa cô đã ném chiếc điện thoại xuống, cô vội vàng đứng dậy khỏi giường và nhìn Lục Huyền Lâm, chiếc điện thoại bị cô giấu ra sau lưng, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.
"Là... là ông tặng tôi." Mặc kệ Lục Huyền Lâm vào phòng cô thế nào, Lý Tang Du cũng cảm thấy chột dạ, lời nói cứ nghẹn ở cổ họng.
"Cô nói dối."
Sắc mặt Lục Huyền Lâm càng ngày càng tối lại, lời nói dối vụng về như vậy anh nghĩ bằng tay cũng biết là giả, đã nhận đồ không rõ nguồn gốc, bây giờ còn nói dối, được lắm!
"Tôi..." Lý Tang Du cố chấp nói: "Anh quan tâm ai đưa làm gì, đây là điện thoại của tôi, còn nữa, sao anh vào mà không gõ cửa, mời anh ra ngoài!"
"Giữa tôi và cô còn phải gõ cửa hả? Khách khí vậy?" Lục Huyền Lâm híp mắt cong môi, trông rất nguy hiểm.
Anh lập tức tiến lên một bước đi tới trước mặt Lý Tang Du, khoảng cách giữa hai người chưa tới nửa thước, có thể nói là rất thân mật. "Cô có chắc là muốn tôi chứng minh quan hệ của chúng ta không phải khách khí như vậy không?"
Nói xong, anh nâng cằm Lý Tang Du lên bằng ngón trỏ, ánh mắt mang theo vẻ cực kỳ không nghiêm túc, Lý Tang Du cảm thấy không ổn, cô thẳng tay đẩy tay anh ra.
"Đừng dọa người." Lý Tang Du trừng mắt, nhưng khí thế của Lục Huyền Lâm rõ ràng vẫn mạnh hơn, khiến cô giống như đang làm nũng.
Nhân lúc cô đang mất thời gian nổi giận, Lục Huyền Lâm đã ôm cả người cô, giật lấy chiếc điện thoại mà cô giấu ở sau lưng, Lý Tang Du muốn cướp lại, nhưng Lục Huyền Lâm đã lùi về phía sau một bước dài, đứng cách xa cô.
"Ai đưa cho cô? Tôi cho cô thêm một cơ hội để trả lời câu này." Lục Huyền Lâm vuốt vuốt chiếc điện thoại, ánh mắt anh nghiêm túc có vẻ như không phải đang đùa.
Chiếc điện thoại thông minh màu trắng bị Lục Huyền Lâm nắm chặt trong tay, anh giơ cao tay lên, Lý Tang Du nhảy lên cũng không thể chạm tới cổ tay anh.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Lý Tang Du đành phải từ bỏ việc làm vô ích, cô chỉ có thể trừng mắt lo lắng: "Anh quan tâm ai đưa làm gì, dù sao cũng không phải là anh được chưa?"
"Cô có chắc là muốn nói chuyện với tôi bằng giọng này không?" Lục Huyền Lâm đột nhiên cảm thấy thú vị, đùa Lý Tang Du kiểu này chẳng khác nào đang trêu chọc một chú mèo con, nhìn cô ấy dựng lông bất lực đúng là còn thú vị hơi đọc báo cáo của công ty.
Vừa nói, Lục Huyền Lâm vừa cầm điện thoại đi ra ban công, phòng của Lý Tang Du ở lầu hai, dù điện thoại thông minh có công năng mạnh mẽ đến đâu, cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó là sự mỏng manh.
"Tôi..." Lý Tang Du đương nhiên biết anh muốn làm gì, trái tim cô như nhảy lên tới họng, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói theo ý anh: "Là tôi không biết nói chuyện, ý tôi là anh đã quá bận rộn, về nhà rồi thì nên đi nghỉ đi."
Cánh cửa trượt ở ban công mở ra, gió lùa vào mang theo một chút mát lạnh, Lý Tang Du mặc bộ đồ ngủ chợt rùng mình một cái, nhưng trong lòng cô vẫn mắng Lục Huyền Lâm trăm ngàn lần.
Lục Huyền Lâm không nói gì, anh xoay chiếc điện thoai trong tay như xoay một chiếc bút.
"Là ai?"
Ai tặng mà Lý Tang Du có thể quan tâm nó nhiều như vậy.
Tuy nhiên, vấn đề không phải là do ai đưa, vấn đề là Lý Tang Du sao lại đổi điện thoại của mình rồi, kiểu dáng và mẫu mã của chiếc điện thoại này chắc chắn không hề rẻ, mà cô là người chịu chi hả?
"Tôi cũng không biết." Lý Tang Du trợn mắt nói dối một cách nghiêm túc, trong trường hợp này, nếu cô không giả vờ hồ đồ mà nói là Thời Nhiên Phong đưa, thì không biết tên khốn Lục Huyền Lâm này sẽ làm ra chuyện gì.
"Hôm nay có đồng nghiệp trong công ty đưa cho tôi, nói là người khác gửi tới, làm sao tôi biết là ai gửi."
Lời nói dối của Lý Tang Du càng nói càng trơn tru, khuôn mặt tỏ vẻ vô tội thật sự có chút đáng tin: "Lúc trước tôi còn tưởng là anh, nhưng thấy anh như này cũng không phải rồi."
"Đừng nói sang chuyện khác." Lục Huyền Lâm lười đùa cợt với cô, nhưng anh cũng không tin Lý Tang Du thật sự không biết là ai đưa.
Trong lúc hai người đang giằng co nhau, chiếc điện thoại đột nhiên rung lên, Lý Tang Du sững sờ khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Danh Sách Chương: