Về chuyện này, Lục Nghiên Tịch không hề nói giỡn. Khi trời vừa chập tối, Chu Nhã Khiết đã gửi ảnh gia đình của người đàn ông kia đến, sau khi sửa soạn lại xong, cô bèn đọc một ít tài liệu.
Cộng thêm một vài manh mối trước đó, cô cảm thấy lần mưu sát này không hề đơn giản chút nào, còn cả ba mẹ lần đó nữa.
Buổi sáng chỉnh đốn suy nghĩ rõ ràng xong, Lục Nghiên Tịch mới đi xuống lầu, nhìn Egan rồi hỏi: “Egan, mẹ tôi hồi phục thế nào rồi?” Trong khoảng thời gian điều trị này đã giúp cô thấy được hy vọng lần nữa.
“Giai đoạn hai đã hoàn thành, sắp sửa tiến vào giai đoạn ba rồi, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn nửa tháng sau sẽ thấy hiệu quả.” Egan giải thích chi tiết, ánh mắt đánh giá Lục Nghiên Tịch: “Cô muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừ.” Lục Nghiên Tịch đã đi xuống lầu, cô bước thẳng đến bên cạnh cửa, đôi mắt tìm tòi một phen, không thấy bóng dáng Tư Bác Văn ở đây, anh đi đâu rồi?
Egan để ý tới sắc mặt của cô, anh ta không nói chuyện Tư Bác Văn đã ra ngoài cho cô mà chỉ nói: “Tôi đi với cô, bên ngoài không an toàn đâu.”
Lần này cô bị người ta mưu sát lộ liễu như thế, sau đó Egan mới biết được làm anh ta vô thức lo lắng nhiều hơn. Không đợi Lục Nghiên Tịch từ chối, anh ta đã cầm áo khoác của mình lên: “Tôi đi lấy xe.”
Anh ta dứt lời, không đợi Lục Nghiên Tịch mà đã đi thẳng ra nhà xe.
Lục Nghiên Tịch cũng lo lắng nên không từ chối thẳng thừng, cô ngẩng đầu nhìn thoáng lên lầu. Trong nhà không có ai, cô không chắc Lý Tang Du sẽ xảy ra chuyện gì hay không, nhưng an ninh ở khu biệt thự này rất tốt, cô cũng hơi yên tâm, chuẩn bị trở về sớm một tí là được.
Sau khi cô ra ngoài bước lên xe thì chạy thẳng đến đồn cảnh sát. Chờ đến nơi thì bọn họ đã thấy người đàn ông nọ.
Mới cách một ngày mà sắc mặt của gã đã rất khó coi, râu ria lồm xồm, hai mắt thâm quầng, trông như cả đêm không hề chợp mắt.
“Có nói hay không?” Lục Nghiên Tịch tiến thẳng vào chủ đề chính, thẳng tay ném tấm ảnh đang cầm trên tay lên bàn.
Bức ảnh gia đình một nhà năm người, người đàn ông đứng ở phía sau một cặp cụ già.
Con ngươi của người đàn ông co rút lại, nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch với vẻ đầy hoài nghi. Sau khi bình tĩnh lại, gã bỗng cười khẽ: “Cô không dám làm vậy.”
Luật pháp trong nước không cho phép người ta tùy tiện như vậy, gã không tin Lục Nghiên Tịch dám làm bừa bãi tàn nhẫn đến thế, cô nói những lời độc ác cũng chỉ vì muốn ép gã nói thật ra thôi.
“Cho anh cơ hội cuối cùng, anh có thể không nói, nhưng tôi sẽ tung ra tin đồn anh đã nói cho tôi người điều khiển phía sau là ai, sau đó không cho anh gặp mặt những người khác trong tù. Anh nói xem, bọn họ có thể ra tay với người nhà của anh hay không?” Lục Nghiên Tịch nói rất nhẹ nhàng, không thèm để ý chút nào.
Suy cho cùng, cô thật sự không thể làm như vậy với người nhà người ta.
Mượn dao giết người, chuyện sẽ không hề liên quan đến cô.
“Hèn hạ vô liêm sỉ!” Người đàn ông chửi thầm một tiếng, tức giận nhìn đăm đăm vào Lục Nghiên Tịch. Hai người giằng co chừng năm phút đồng hồ, người đàn ông mới thở dài: “Cô muốn biết cũng được! Nhưng cô phải đảm bảo an toàn cho người nhà của tôi, nếu không tôi có thể thay đổi lời khai bất cứ lúc nào!”
Đến lúc đó, dù mọi thứ Lục Nghiên Tịch làm không bị gã phá hủy hoàn toàn, nhưng cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
“Đồng ý! Hiện giờ bọn họ đang ở trong tay tôi, nếu hợp tác với nhau thì họ sẽ an toàn. Còn nếu anh bất ngờ lật lọng cắn lại tôi, vậy bọn họ chỉ có thể trông chờ vào vận may thôi.” Lục Nghiên Tịch nói đến mức dịu dàng, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.
Rõ ràng nụ cười tươi tắn xinh đẹp như vậy, nhưng lại khiến người đàn ông cảm thấy tâm địa của người phụ nữ này tựa như rắn rết.
Egan ở bên cạnh, ấn tượng của anh ta về Lục Nghiên Tịch thay đổi rất nhiều. Bọn họ không thích phụ nữ yếu đuối, đúng lúc Lục Nghiên Tịch không phải như thế, do đó anh ta càng tán thưởng cô nhiều thêm.
“Vương Ân ở khu Starbucks số bảy, chỉ có một mình, là đào phạm từ trong nước trốn tới. Thủ đoạn của gã rất tàn độc, hơn nữa gã quen biết rất nhiều xã hội đen ở đây, bình thường không chỉ có mình gã ở nhà, còn có súng có đao. Nếu các người muốn đến đó thì tốt nhất phải cẩn thận một chút.” Người đàn ông nói chậm rãi, trên mặt không còn tức giận nữa.
Nói xong, gã đã biết sơ sơ được kết cục của mình rồi.
“Anh không nói người phía sau là ai.” Lục Nghiên Tịch và người kia không thù không oán, không cần phải cứ nhắm vào cô như vậy, chắc chắc ai đó đang trả thù cô.
Lúc trước cô sẽ nghĩ đó là Ngụy Như Mai, nhưng bây giờ không thể không mở rộng phạm vi, dù sao cô cũng đang nắm nhiều cổ phần nhất ở Lục Thị.
Người đàn ông lắc đầu: “Tôi không biết, tôi đến đây vô tình gặp được Vương Ân, làm một ít chuyện hỗ trợ người khác để kiếm chút tiền gửi về nhà thôi.” Gã giải thích, đôi mắt không hề trốn tránh.
“Ừ, tôi biết rồi.” Lục Nghiên Tịch đáp một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Đồng thời cảnh sát cũng đã mở còng tay ra, dẫn người quay về.
“Này.” Người đàn ông bỗng quay đầu lại hô to.
Lục Nghiên Tịch xoay người lại: “Làm sao?” Chẳng lẽ còn gạt cô chuyện gì à?
Người đàn ông hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Chăm sóc tốt cho ba mẹ của tôi, cảm ơn cô.” Dứt lời, gã lập tức đi vào với cảnh sát.
Lục Nghiên Tịch vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cánh cửa đang mở. Sau khi người đàn ông đi vào, một gã đàn ông tóc vàng mắt xanh có vết sẹo trên mặt liếc người đàn ông một cái, sau đó gã quay sang gương mặt của Lục Nghiên Tịch, khóe miệng nhếch lên, hai mắt cong cong.
Danh Sách Chương: