“Bác sĩ Mộ, sao anh lại ở đây.”
Phải biết, cô đã lâu không gặp Mộ Bảo Vinh, gần đây công việc bận rộn nên mãi vẫn chưa có thời gian đi tái khám.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Mộ Bảo Vinh ngồi thẳng xuống ghế, nhìn cô.
“Tôi đến đây làm báo cáo học thuật, không ngờ lại nghe nói có bệnh nhân tên là Lục Nghiên Tịch, nên mới đến đây.”
Mộ Bảo Vinh nhìn Lục Nghiên Tịch, đáy mắt không giấu được chút lo lắng.
Trước khi đến, anh ấy cũng đã đọc bệnh án của Lục Nghiên Tịch.
Hiện tại, trong thân thể Lục Nghiên Tịch, bệnh bạch cầu ngày càng nghiêm trọng.
“Cô, có sao không?”
Mộ Bảo Vinh không biết nên nói gì, đành hỏi thẳng Lục Nghiên Tịch.
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch gật đầu, nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, nở một nụ cười trong trẻo.
“Bây giờ tôi không khoẻ sao?”
Trực giác nhạy bén cho cô biết Mộ Bảo Vinh đang lo lắng điều gì.
Dường như để xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng Mộ Bảo Vinh, lại như muốn chứng tỏ bản thân mình.
Ý cười trong mắt Lục Nghiên Tịch rất xán lạn.
“Bây giờ tôi ổn, cũng không sao cả.”
“Nhưng cô có biết hiện tại thân thể cô đang chuyển biến theo chiều hướng xấu không?”
Mộ Bảo Vinh cau mày, xót xa nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cho đến giờ, Lục Nghiên Tịch vẫn đang níu giữ thứ gì đó, Mộ Bảo Vinh không biết, cũng không đoán ra được.
“Nếu cô không hóa trị thì bệnh sẽ ngày càng nặng.”
Nếu lúc này Lục Nghiên Tịch phối hợp điều trị thì khả năng cao cơ thể sẽ bình phục.
Mộ Bảo Vinh không muốn từ bỏ cơ hội trước mặt, trơ mắt nhìn một bệnh nhân biến mất.
Lục Nghiên Tịch dựa vào giường bệnh, sao cô có thể không hiểu lời Mộ Bảo Vinh nói.
Cơ thể cô, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Cô nhếch môi, nhìn Mộ Bảo Vinh.
“Bác sĩ Mộ, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không sao, tôi hiểu tình trạng của mình.”
Cô không còn là một đứa trẻ, cô vẫn có đủ tự tin vào cơ thể mình.
Mộ Bảo Vinh có vẻ không ngạc nhiên trước câu trả lời của Lục Nghiên Tịch.
“Tôi biết cô sẽ nói vậy mà.”
“Nhưng cô có biết tình trạng của cô bây giờ đã nghiêm trọng thế nào không?”
“Dù không hoá trị thì cô cũng phải chăm sóc cơ thể thật tốt, uống thuốc đúng giờ, Lục Nghiên Tịch, hứa với tôi!”
Mộ Bảo Vinh nhìn Lục Nghiên Tịch, đáy mắt tràn đầy kiên quyết.
Người phụ nữ này cứng đầu ngoài sức tưởng tượng của anh ấy.
Nhìn Mộ Bảo Vinh như vậy, trong lòng Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy ấm áp.
Cô gật đầu: “Được.”
Sao cô có thể không hiểu ý của Mộ Bảo Vinh.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Mộ.”
“Nếu biết ơn tôi thì cô chăm sóc tốt cho cơ thể mình đi.”
Mộ Bảo Vinh lườm cô một cái.
“Được được được, tôi hiểu rồi.”
Bỗng chốc căn phòng ngập tràn ấm áp, hai người cứ ngồi bên nhau trò chuyện như những người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy Tư Bác Văn bước vào từ ngoài cửa.
Nụ cười trên khóe môi Lục Nghiên Tịch như ánh mặt trời rực rỡ, khiến trái tim Tư Bác Văn đau nhói.
Người phụ nữ này, lúc anh không có ở bên sẽ trò chuyện với những người đàn ông khác như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn không khỏi siết chặt tay.
Thấy Tư Bác Văn đến, Mộ Bảo Vinh cũng cảm thấy bầu không khí có gì không ổn, anh ấy đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tổng giám đốc Tư, tôi đi trước.”
Tư Bác Văn quay đầu, liếc nhìn bóng lưng Mộ Bảo Vinh nhưng không nói câu nào.
Sau khi thấy Mộ Bảo Vinh rời đi, Lục Nghiên Tịch không thể không hỏi.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô còn tưởng lời người đàn ông này nói hồi sáng chỉ để lừa gạt cho qua, không ngờ anh đến đây thật.
Thật sự khiến cô hơi ngạc nhiên.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Tư Bác Văn không khỏi nhướng mày, đáy mắt tràn đầy chế nhạo.
“Sao thế, chẳng lẽ tôi làm phiền cô?”
Người phụ nữ này khi nãy vẫn cười vui vẻ. Chưa được bao lâu lại biến thành dáng vẻ lạnh như băng.
Thật khiến người ta khó chịu.
Lúc Tư Bác Văn nói lời này, ngay cả anh còn không nhận ra có gì khác thường.
Lục Nghiên Tịch dựa vào giường, không định giải thích.
“Có chuyện gì thì cứ nói, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.”
Bây giờ cô không còn nhiều thời gian để lãng phí với Tư Bác Văn.
Nói rồi, Lục Nghiên Tịch trực tiếp nhắm mắt lại như thể sẵn sàng nghỉ ngơi.
Nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn thầm nghiến răng.
Anh bước tới nắm cằm Lục Nghiên Tịch: “Làm sao, nhìn tôi khiến cô ghê tởm đến vậy?”
Vẻ mặt của người phụ nữ này thực sự khiến anh muốn xé nát cằm Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch cười: “Đúng vậy, anh khiến tôi cảm thấy thế…”
Không đợi Lục Nghiên Tịch nói xong, Tư Bác Văn đã cúi xuống, hôn thẳng lên đôi môi đỏ mọng của Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch choáng váng trước hành động đột ngột của Tư Bác Văn, cả người cô như đông cứng lại.
Người đàn ông này, đang làm gì vậy?
Trước khi Lục Nghiên Tịch phản ứng lại, Tư Bác Văn lại bám theo cô.
Nhất thời, tất cả không khí trong não như bị rỗng tuếch, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Lục Nghiên Tịch cho rằng mình sẽ chết ngạt thì Tư Bác Văn buông cô ra.
“Lần sau trước khi nói chuyện, tốt hơn hết nên nghĩ đến hậu quả.”
Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt, không ngừng thở gấp.
“Tư Bác Văn, anh làm gì thế?”
Người đàn ông này là biến thái sao?
Lúc trước, khi thích Tư Bác Văn cô đã nghĩ đủ mọi cách, người đàn ông này lại tránh cô như rắn rết.
Còn bây giờ, khó khăn lắm cô mới buông tay.
Thì người đàn ông này lại quấn lấy cô như vậy.
“Tư Bác Văn, rốt cuộc anh muốn gì?”
Tư Bác Văn nhếch môi, nhìn đôi môi sưng đỏ của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt đầy đắc ý.
“Lục Nghiên Tịch, cô không thoát khỏi tôi dễ vậy đâu.”
“Trước khi tôi nói buông tay thì tuyệt đối không thể.”
Lục Nghiên Tịch nhíu mày, cảm thấy cơ thể như cứng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, có chút lộn xộn.
Những hình ảnh trước đó đều lướt qua tâm trí cô, từng cảnh từng cảnh như một bộ phim.
“Tư Bác Văn, anh nghĩ lần này tôi sẽ tin anh sao?”
Những việc người đàn ông này đã làm với cô trước đây, đến giờ cô vẫn chưa quên.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, cơ thể Tư Bác Văn cũng cứng đờ.
Giây tiếp theo: “Cô có thể thử xem.”
“Lục Nghiên Tịch, tốt nhất đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
Tư Bác Văn anh, không dễ thoát khỏi như vậy.
A.
Vào lúc hai người không biết gì, một loạt tiếng chụp ảnh vang lên.
Danh Sách Chương: