Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn bằng đôi mắt ngập tràn sự khinh thường.
Cô không tin Tư Bác Văn sẽ kiện cáo mình.
Chẳng có ích lợi gì cho anh khi kiện cô tội trùng hôn cả.
Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nhếch mép cười đắc chí, ánh mắt đầy đe dọa.
"Nếu em không tin thì có thể thử xem."
"Em còn dám dây dưa với thằng nào thêm một lần nữa thì đừng có trách."
Nói rồi Tư Bác Văn híp đôi mắt sắc bén lại, ánh mắt anh sắc sảo đến mức khiến người ta nhìn mà hãi hùng.
Lục Nghiên Tịch thấy Tư Bác Văn bày ra vẻ mặt đó thì không kìm được trợn trắng mắt, tỏ ra khinh thường.
"Xùy."
Nói qua nói lại nãy giờ, làm như cô thèm tin ấy.
Lục Nghiên Tịch há miệng, vừa định nói gì đó thì bỗng bị Tư Bác Văn lấp kín môi.
Những lời chưa kịp thốt ra phút chốc đã biến thành tiếng rên nghẹn lại trong cuống họng.
"Thả, thả em ra!"
"Ưm..."
Lục Nghiên Tịch mở to mắt, vùng vẫy dữ dội muốn dứt khỏi sự kìm kẹp của anh.
Nhưng dù cho Lục Nghiên Tịch giãy giụa thế nào thì Tư Bác Văn vẫn chẳng lung lay hay hề hấn gì.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi Lục Nghiên Tịch ngỡ mình sắp chết vì nghẹt thở thì cuối cùng Tư Bác Văn cũng chịu buông cô ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ trợn mắt nhìn Tư Bác Văn một cách căm hận.
Tên này đáng ghét chết đi được.
Lúc nào cũng nhân lúc cô lơ là mà làm vậy, chẳng hề tôn trọng cô chút nào.
Thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch mà Tư Bác Văn không nén được nụ cười.
Lục Nghiên Tịch như này đáng yêu quá đi mất.
Anh đưa tay nhéo gương mặt bé nhỏ của Lục Nghiên Tịch.
"Còn dám mạnh miệng nữa thì kết cục của em sẽ là thế đấy!"
Tuy Tư Bác Văn đang đe dọa nhưng giọng điệu lại chan chứa bao cưng chiều dành cho Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch không phục, bĩu môi, mặc dù tâm trạng hơi bực mình nhưng vẫn không dám nói gì, đành ngậm miệng lại.
Bỗng cô sực nhớ ra điều gì bèn hỏi anh.
"Này, Tư Bác Văn..."
Nghĩ tới những điều mình cần nói, phút chốc Lục Nghiên Tịch ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thấy Lục Nghiên Tịch do dự như vậy, Tư Bác Văn nhướng mày: "Nói đi, sao thế?"
"Muốn nói gì cứ nói thẳng đi."
"À thì, anh định khi nào sẽ dừng tay, bên Hoắc thị ấy?"
Lục Nghiên Tịch ngước mắt nhìn Tư Bác Văn chằm chằm, hỏi.
Vì cô mà Tư Bác Văn nhằm vào Hoắc thị còn gì? Bây giờ cô cũng đã về bên Tư Bác Văn, nói thế nào cái người này cũng nên dừng lại đi chứ.
Thấy Lục Nghiên Tịch nhắc đến Hoắc Vũ Khải, mặt mày Tư Bác Văn tức thì tối sầm xuống.
"Tại sao lại nhắc tới anh ta?"
Cô nàng này đúng là não cá vàng mà.
Mới dặn một giây trước mà giờ đã nhắc tới Hoắc Vũ Khải rồi.
Tư Bác Văn bỗng sa sầm nét mặt.
Lục Nghiên Tịch thì chẳng hề ngó ngàng gì đến biểu hiện của Tư Bác Văn, thẳng thừng bảo.
"Bác Văn, anh đừng nhằm vào Hoắc thị nữa được không?"
"Vũ Khải đối xử tốt với em lắm, anh làm vậy em biết phải cư xử sao đây? Em ở giữa cũng khó cho em lắm."
"Hồi trước em đi khám, biết mình bị bệnh, Vũ Khải đã ở bên và giúp đỡ em rất nhiều."
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn với ánh mắt van nài.
Cô không muốn thấy cảnh ngày nào Hoắc Vũ Khải cũng sứt đầu mẻ trán, đó là chưa kể người khiến anh ta rơi vào nông nỗi đó còn là Tư Bác Văn.
Làm sao Lục Nghiên Tịch yên tâm nổi?
"Giờ anh không muốn nghe tên của thằng đàn ông khác."
Đến tận bây giờ trong thâm tâm Tư Bác Văn vẫn còn gai mắt Hoắc Vũ Khải.
Anh nhìn Lục Nghiên Tịch, có vẻ như anh muốn đổi chủ đề.
"Em đói bụng chưa? Anh đi nấu đồ ăn cho em nhé."
Nói rồi Tư Bác Văn đứng dậy định bụng ra ngoài.
Song chưa đi được mấy bước thì Lục Nghiên Tịch đã giơ tay túm anh lại.
"Khoan đã."
"Tư Bác Văn, anh đừng đánh trống lảng!"
Lục Nghiên Tịch hơi ngước mắt, trên khóe môi khẽ rướn lên ẩn chứa đôi phần cố chấp.
Trông cô như đang yêu cầu Tư Bác Văn phải đồng ý vậy, chừng nào Tư Bác Văn còn phản đối, chừng ấy cô cũng sẽ không từ bỏ đâu.
"Nếu anh không nghe em thì anh sẽ..."
Lục Nghiên Tịch cắn môi dưới, vắt óc nghĩ cách dọa Tư Bác Văn.
Tư Bác Văn nhướng mày, nhìn cô với vẻ thích thú.
"Sao nào?"
"Nếu anh không nghe em thì em sẽ làm gì?"
Để xem cô nàng này sẽ nói được gì.
Lục Nghiên Tịch xụ mặt: "Nếu anh không nghe em thì anh đừng nói chuyện với em nữa!"
Hoắc Vũ Khải đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, cô không thể trơ mắt nhìn công ty Hoắc Vũ Khải phá sản như thế được.
Cô cũng không đành lòng nhìn Hoắc thị rơi vào cảnh lao đao.
"Dù gì đi nữa nhà họ Hoắc cũng thân thiết mấy đời với nhà họ Lục, em không thể đứng nhìn họ gặp chuyện mà không giúp gì."
Càng nghe Lục Nghiên Tịch nói, mặt Tư Bác Văn càng u ám hơn.
"Thân thiết mấy đời thì sao mẹ Hoắc Vũ Khải lại có thể nói những lời đó với em vậy hả?"
Tư Bác Văn không tài nào tưởng tượng nổi nếu ngày đó anh không tới thì Lục Nghiên Tịch sẽ ra sao?
Trời đổ mưa tầm tã như thế, một người phụ nữ đang mang thai có thể lê thân mình đi đâu?
Tư Bác Văn vừa dứt câu thì gương mặt nhỏ bé của Lục Nghiên Tịch thoáng chốc trở nên trắng bệch.
"Sao, sao anh biết?"
Giọng điệu anh nghe như biết rõ những gì mẹ Hoắc đã làm khi đó vậy.
Làm thế nào Tư Bác Văn biết được?
Phút chốc Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn với ánh mắt đầy ngờ vực.
Tư Bác Văn bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Em đừng quan tâm vì sao anh biết."
"Em trân trọng Hoắc thị, trân trọng người nhà họ Hoắc như thế, còn họ đã đối xử với em như nào?"
Từ đó đến nay Tư Bác Văn vẫn chưa hết tức giận thái độ của mẹ Hoắc.
"Em đừng đề cập tới chuyện này nữa, anh tự khắc biết làm gì với Hoắc thị."
Tư Bác Văn đanh mặt trả lời, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến người ta không rét mà run.
Nghe Tư Bác Văn nói vậy, Lục Nghiên Tịch cũng tái mặt.
Anh bảo cô đừng quan tâm thì khác gì muốn tiếp tục nhằm vào Hoắc thị đâu?
Cô chộp lấy cánh tay Tư Bác Văn, lạnh lùng cất tiếng: "Không được."
"Nếu anh còn nhằm vào Hoắc thị thì em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa."
"Bác Văn à, tuy dì đã đối xử với em như thế nhưng em cũng không thể làm vậy được. Trước đây Vũ Khải đã đỡ đần em rất nhiều."
"Anh ấy còn nhiệt tình giúp em tìm tủy sống nữa, anh làm vậy khác nào biến em thành kẻ vô ơn đâu?"
Danh Sách Chương: