Bàn tay dơ bẩn? Những từ này làm Tư Bác Văn cười mỉa. Anh giơ bàn tay thon dài lên, mỉm cười nhìn Lục Nghiên Tịch, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Tôi dơ bẩn?”
Lửa giận trong lòng đã cháy hừng hực, nếu không phải vẫn còn lý trí thì chắc chắn anh đã cưỡng bức luôn Lục Nghiên Tịch rồi, cho cô nếm thử mùi vị bị thứ mình gọi là dơ bẩn chạm vào.
“Không phải à? Đừng dùng cơ thể đã chạm vào Ngụy Như Mai đụng vào tôi, tôi ngại bẩn.” Lục Nghiên Tịch nhấn mạnh chữ ‘bẩn’, xoay người đi lên lầu.
Lúc đi được một nửa, phía sau vang lên giọng nói lạnh như băng của Tư Bác Văn.
“Tôi và cô ấy chưa từng xảy ra quan hệ.” Từ sau khi Ngụy Như Mai trở về, chưa từng có một lần nào. Tư Bác Văn cũng nói không rõ là vì sao, rõ ràng Ngụy Như Mai còn chủ động và nóng bỏng hơn Lục Nghiên Tịch, nhưng anh lại không nổi lên chút hứng thú nào. Nhưng đối mặt với Lục Nghiên Tịch, anh lại có chút mất kiềm chế.
Lục Nghiên Tịch không quay đầu lại nên không nhìn thấy vẻ rối rắm trong đáy mắt anh. Cô chỉ cảm thấy tổn thương, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tôi?” Nói xong, cô đã đi lên lầu, đóng thẳng cửa phòng lại.
Không lâu sau, Lục Nghiên Tịch lại đi xuống: “Tôi ra ngoài một chút.” Suýt nữa thì quên mất chuyện của hai người kia. Cũng đều tại Tư Bác Văn, làm suy nghĩ của cô rối tung. Vừa hay bây giờ vẫn còn sớm, có thể đến chỗ cảnh sát hỏi thăm xem có bắt được người không.
Tư Bác Văn chỉ yên lặng nhìn, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi, không ngốc lắm, vẫn còn nhớ rõ chuyện đó nhỉ.
Anh còn tưởng thời gian này Lục Nghiên Tịch không đi làm, não đã thoái hóa rồi, không còn thông minh nữa chứ. Nghĩ tới đây, anh cũng đã đứng dậy đi theo cô.
Lục Nghiên Tịch vừa mới đổi giày xong, nhìn thấy Tư Bác Văn đi tới, cô hoang mang vô cùng: “Anh cũng muốn đi à?”
Anh gật đầu.
“Còn mẹ tôi thì sao?” Nói xong, Lục Nghiên Tịch lập tức sờ mũi, cố gắng che giấu lời nhanh nhảu kia của mình: “Không phải, ý tôi là anh vừa mới đến Los Angeles, phải nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng chạy theo tôi làm gì.”
Sao lại vạ miệng thế hả. Cô vả nhẹ miệng mình, hơi xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn Tư Bác Văn đang nhếch miệng cười.
Tư Bác Văn bất đắc dĩ thở dài một cái. Nhìn Lục Nghiên Tịch đã không còn tức giận như lúc nãy, nơi nào đó trong lòng thả lỏng. Cô thật sự để ý chuyện của anh và Ngụy Như Mai, chứng tỏ rằng trong lòng cô vẫn có anh.
Tư Bác Văn biết được điều này, khiến tâm trạng anh rất vui vẻ, cũng lười so đo với Lục Nghiên Tịch nữa mà mở cửa ra, đúng lúc thấy Egan đứng bên ngoài.
Nhìn tư thế đó như thể đang nghe lén.
Đột nhiên, ba người mỗi người một vẻ mặt.
Egan liếc Tư Bác Văn, nghiến răng nghiến lợi lấy chiếc chìa khóa dưới thảm trước cửa: “Tôi định lấy chìa khóa.”
May mà anh ta nhanh trí, nếu không sẽ xấu hổ chết mất.
Lục Nghiên Tịch cũng không vạch trần: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.” Cô nói xong, Egan nghiêng người cho cô đi ra ngoài.
Tư Bác Văn đi theo, không quên nhắc nhở một câu: “Để chìa khóa ở đó không an toàn đâu. Còn một việc nữa, chăm sóc mẹ Lục Nghiên Tịch cho cẩn thận.” Anh nói xong liền cười đắc ý, đuổi theo Lục Nghiên Tịch.
Egan đứng trước cửa, tay siết chặt chốt cửa, buồn bực nghẹn trong lòng nửa vời khiến anh ta vô cùng khó chịu! Phải nghĩ cách đuổi người đàn ông này đi thôi.
Nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến địa vị của mình trong lòng Lục Nghiên Tịch.
Hai người kia hoàn toàn không biết suy nghĩ của Egan, nhưng Lục Nghiên Tịch nghe rõ lời Tư Bác Văn vừa nói lúc nãy, dường như anh có thành kiến với Egan: “Sau này anh nói chuyện với Egan đừng có đâm chọc kiểu vậy, anh ấy là bác sĩ của mẹ tôi đấy.” Sau này anh ta sẽ tham gia vào việc điều trị cho Lý Tang Du.
Có việc cần người ta, đương nhiên phải chung sống hoà thuận.
Tư Bác Văn cũng không cãi lại, gật đầu ừ một tiếng, dù sao đòn ra oai phủ đầu cũng đã có tác dụng.
Lục Nghiên Tịch đi ở ven đường, Tư Bác Văn càng đi tốc độ càng chậm, làm cô bỗng thấy hơi tức giận: “Đi nhanh lên chút đi.” Đường không xa, đi như vậy lãng phí thời gian.
Cô phải tiết kiệm tiền chữa bệnh cho Lý Tang Du, mới đến nửa tháng mà đã tốn kém không ít rồi, tiền một quý bên Lục Thị cũng phải chờ thêm nửa tháng mới có thể chuyển cho cô.
Vốn dĩ muốn đưa công ty cho Tư Bác Văn, nhưng phí chữa bệnh cho Lý Tang Du khiến cô không thể không nắm chặt cổ phần Lục Thị.
“Lái xe đi.” Tư Bác Văn đột nhiên dừng lại, đứng ở ven đường. Một chiếc xe chạy đến trực tiếp ngừng trước mặt hai người, Tư Bác Văn lên xe sẵn tiện thúc giục Lục Nghiên Tịch: “Nhanh lên, không phải đang vội à?”
Lục Nghiên Tịch nửa ngây nửa tỉnh lên xe. Nhìn tài xế phía trước, đánh giá kỹ càng một hồi vẫn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại giống như chưa gặp.
Cho đến khi xe chạy tới đồn cảnh sát, hai người mới xuống xe đi vào. Sau khi trình bày nguyên nhân, cảnh sát nói với Lục Nghiên Tịch đã bắt được người rồi, nhưng cũng chỉ bắt được một tên mà thôi.
Cô đưa giấy tạm trú ra, cảnh sát mới cho cô đi gặp phạm nhân.
Ở phòng thẩm vấn, người đàn ông bị trói trên ghế, lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch thì lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không biết gì hết.”
“Anh ta chỉ biết nói những lời này.” Một cảnh sát ở bên cạnh giải thích, hơi bất đắc dĩ.
Lục Nghiên Tịch gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó nhìn người đàn ông trên dưới ba mươi, râu ria xồm xoàm kia, chậm rãi mở máy tính lên, gọi video.
Chu Nhã Khiết nhận cuộc gọi, nhìn khung cảnh phía sau Lục Nghiên Tịch, lập tức hoảng sợ gào to: “Lục Nghiên Tịch, cậu sao thế? Sao lại ở nhà giam? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ấy hỏi liên tiếp một tràng, Lục Nghiên Tịch bất đắc dĩ thở dài, sau đó đổi camera: “Giúp tớ điều tra đây là ai, nghe khẩu âm hẳn là người Phong Thành chúng ta.”
Sau khi Chu Nhã Khiết biết Lục Nghiên Tịch không sao thì mới chú ý đến người đàn ông kia, vừa chụp hình vừa hỏi: “Anh ta là ai thế? Tìm anh ta làm gì?”
Lục Nghiên Tịch kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn, sau đó lại nói: “Nếu tìm được người nhà gì đó thì phải canh chừng cẩn thận, chờ tớ trở lại sẽ gậy ông đập lưng ông một phen.”
Lúc nói đến người nhà, ánh mắt người đàn ông kia có vẻ né tránh, trong lòng Lục Nghiên Tịch lập tức có đáp án.
Tư Bác Văn im lặng đứng bên cạnh, thấy Lục Nghiên Tịch xử lý đơn giản và dứt khoát, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
“Được rồi.” Chu Nhã Khiết đồng ý: “Ngày mai sẽ gửi thông tin cho cậu.” Chu Nhã Khiết nói xong, bên phía cô ấy có việc nên lập tức ngắt điện thoại.
Lục Nghiên Tịch chậm rãi cúp máy, sau đó đi lên vài bước, đang đứng trước mặt người đàn ông kia thì bỗng dưng cúi người, nói nhỏ: “Tôi cho anh cơ hội, nói ra ai sai khiến anh, nếu không tôi sẽ xẻo thịt bọn họ từng nhát một. Đừng tưởng rằng tôi không dám, vì dù sao các người cũng muốn chém chết tôi, làm tổn thương người của tôi, đừng trách tôi không nhân từ.”
Cô nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không hề có vẻ đùa giỡn.
Người đàn ông kia nhìn đến ngây ra, ánh mắt né tránh, lắc đầu: “Tôi không biết gì hết.”
Vẫn là không biết, nhìn dáng vẻ này, nếu không làm gì thì người này sẽ không mở miệng: “Vậy được thôi, ngày mai chúng ta lại gặp mặt.” Lục Nghiên Tịch cười ngọt ngào, không hỏi lại nữa, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Danh Sách Chương: