Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng là cô tốt bụng muốn giúp đỡ Vu Diễm My mà thôi, thế nhưng lần nào cũng bị Vu Diễm My hiểu lầm như thế.

Chẳng qua là cô cũng lười giải thích quá nhiều với cô ta.



Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lục Nghiên Tịch xoay người bỏ đi thẳng.

Bởi vì cô không muốn gặp Tư Bác Văn cho nên mới muốn chuồn đi trước.

Chẳng qua là điều mà cô không ngờ lại là, cô vừa mới về đến phòng thì vừa hay gặp phải Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn đi thẳng về phía cô.

Nhìn thấy Tư Bác Văn thì cả người Lục Nghiên Tịch đều trở nên hơi căng thẳng.

Cô nuốt nước bọt và có chút lo lắng siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình.

“À ừm, tổng giám đốc Tư à, chào anh!”

Tư Bác Văn vừa mới nhìn thấy cô thì đôi mắt đã trở nên lạnh lẽo, anh không nói lời nào mà chỉ im lặng nhìn cô như thế.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy anh có hơi đáng sợ.

Cô xoay người lại, trong tiềm thức luôn bảo rằng cô phải nhanh chóng chuồn khỏi nơi này đi thôi.

“À, ngủ ngon nhé, tôi đi ngủ đây!”

Nếu cứ tiếp tục đứng trước mặt Tư Bác Văn thì cô sợ rằng mình sẽ không thể nào chịu được áp lực như vậy đâu.

Lục Nghiên Tịch lấy thẻ phòng ra mở cửa, cô vừa mở cửa phòng, còn chưa kịp đi vào thì đã bị Tư Bác Văn bắt lấy.

Cô chỉ cảm thấy cổ tay nóng bừng, gương mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.

“Tư, Tư Bác Văn, anh làm gì đó?”

“Bây giờ đã không còn sớm nữa rồi, tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn có nhiều việc phải làm lắm.”

Vì muốn Tư Bác Văn buông mình ra mà Lục Nghiên Tịch còn hơi mất tự nhiên co người lại.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt của Tư Bác Văn chợt rét lạnh, đôi môi mỏng khẽ hé mở.

“Không gấp.”

“Chúng ta nói chuyện trước đi.”

Sau đó bàn tay to lớn của Tư Bác Văn chợt kéo nhẹ, anh trực tiếp kéo Lục Nghiên Tịch đi vào bên trong phòng rồi khóa cửa lại.

Trước khi Lục Nghiên Tịch kịp phản ứng rằng chuyện gì đang xảy ra thì Tư Bác Văn đã đẩy cô dựa vào tường mất rồi.

Lục Nghiên Tịch đỏ mặt, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh người cô đều đang tăng lên nhanh chóng.

Cái gì đây, đây là dồn vào tường trong truyền thuyết đấy sao?

Cô ngước mắt lên, lọt vào trong tầm mắt của cô chính là đôi mắt sâu thẳm của Tư Bác Văn.

Lục Nghiên Tịch có hơi ngại ngùng, cô khẽ ho khan vài tiếng để phá vỡ bầu không khí mờ ám này.

“Anh tìm tôi muốn nói chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Tôi buồn ngủ rồi.”

Tư thế của hai người như thế này cứ khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy có chút không thoải mái và cũng có hơi kỳ lạ nữa.

Nhưng mà cô lại không nói rõ được là rốt cuộc thì có chỗ nào không thích hợp.

“Lục Nghiên Tịch, cho tôi câu trả lời.”

“Hôm nay cô bỏ lại câu kia là có ý gì hả?”

Tư Bác Văn nhíu mày, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch.

Sau khi nghe thấy những chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm nay thì anh thật sự chỉ hận không thể bóp chết Lục Nghiên Tịch mà thôi.

Có thể nói rằng Lục Nghiên Tịch thật sự là người đầu tiên dám từ chối anh đấy.

Người phụ nữ này, cô từ chối anh thì cũng được đi, bây giờ còn muốn bỏ chạy nữa là sao?

Tư Bác Văn nghĩ tới đây thì trong lòng lại càng cảm thấy tức giận hơn nữa.

“Nếu như cô không giải thích rõ ràng với tôi thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với cô.”

Tư Bác Văn nghiến răng nói, hơi thở ấm áp phả thẳng vào mặt Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch hít một hơi, trong mũi cô toàn là mùi đàn ông của Tư Bác Văn.

“Giải thích gì chứ?”

Lục Nghiên Tịch giả vờ như bản thân thật sự không hiểu, cô cứ ra vẻ ngơ ngác như thế mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Tư Bác Văn ở trước mặt.

Vào lúc này, nếu như có thể giả ngốc thì cố gắng giả ngốc sẽ tốt hơn.

“Lục Nghiên Tịch, cô cảm thấy tôi là người mà cô có thể vô tư lừa gạt như thế nào cũng được à? Xem ra cô thật sự là kiểu người rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đấy nhỉ?”

Vừa mới nói xong thì đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn đã nheo lại, trên người cũng tỏa ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo.

“Xem ra tôi nhất định phải cho cô nếm thử một chút hậu quả.”

Ngay sau đó, Tư Bác Văn túm lấy Lục Nghiên Tịch, anh giơ cánh tay lên và định đánh vào mông Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch cảm nhận được hành động của Tư Bác Văn, cô không hề nghĩ ngợi mà lập tức mở miệng cầu xin tha thứ.

“Chờ đã!”

“Chờ một chút, dừng lại!”

“Tôi sẽ giải thích với anh, đột nhiên tôi đã nhớ ra rồi.”

Lục Nghiên Tịch đỏ mặt, biểu cảm đều là chống cự.

Cái tên Tư Bác Văn này, anh có biết rằng anh quá đáng lắm không hả? Cô đã lớn như thế rồi mà anh còn định đánh mông của cô nữa chứ.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi nhướng mày.

“Thật sao?”

“Nói đi, tôi đang nghe đây.”

Anh phải cẩn thận nghe cho kỹ, rốt cuộc thì nguyên nhân mà người phụ nữ này từ chối anh là gì?

Mặc dù lời từ chối của Lục Nghiên Tịch cũng không có tác dụng đáng kể gì cho lắm.

Khi nhắc tới vấn đề này, toàn bộ tâm tình của Lục Nghiên Tịch đều trở nên có chút nặng nề.

Lúc trước cô định né tránh, nhưng mà bây giờ nhìn thấy thế này, thật sự là không nói rõ thì không yên với Tư Bác Văn được đâu.

Cô giương mắt lên và lặng lẽ nhìn Tư Bác Văn ở trước mặt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

“Tư Bác Văn, tôi không biết rốt cuộc thì trong lòng của anh đang nghĩ thế nào, nhưng mà tôi có thể nói rõ ràng với anh.”

“Mặc kệ anh nghiêm túc hay chỉ là tạm thời nổi hứng muốn chơi đùa thì giữa tôi và anh đều không thể có khả năng đâu.”

“Tôi không có nhiều thời gian và sức lực để tiếp tục hao phí ở trên người anh đâu.”

Vào khoảnh khắc khi nhà họ Lục bị hủy hoại trong tay Tư Bác Văn thì giữa hai người bọn họ đã không có khả năng rồi.

Khi cô khám sức khỏe và được chẩn đoán bệnh máu trắng thì giữa hai người bọn họ cũng không có khả năng rồi.

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, trong mắt chất chứa vẻ cô đơn buồn bã không thể nào che giấu được.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như thế, trái tim của Tư Bác Văn chợt đau đớn vì không ngừng co rút.

Anh nhíu mày hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao lại không có khả năng chứ?”

Tư Bác Văn nắm cánh tay của Lục Nghiên Tịch và hỏi thẳng.

“Là bởi vì chuyện của nhà họ Lục hay sao? Tôi biết những chuyện trước đây đều là do tôi hiểu lầm, là lỗi của tôi, bây giờ tôi sẽ giải thích cho cô biết…”

Không đợi Tư Bác Văn nói hết lời thì Lục Nghiên Tịch đã ngắt ngang lời anh.

“Không chỉ có chuyện nhà họ Lục mà còn có nguyên nhân khác nữa.”

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, vẻ mặt vô cùng sắc bén giống như muốn nhanh chóng hỏi cho ra lẽ.

Anh không tin rằng có bất kỳ nguyên nhân nào khác ngoài nguyên nhân đó cả.

“Còn nguyên nhân nào nữa?”

Nghe thấy Tư Bác Văn hỏi chuyện này, Lục Nghiên Tịch vô thức có hơi kháng cự.

Cô cắn môi dưới và không nói lời nào.

Rất lâu sau đó cô mới lên tiếng: “Mặc kệ là nguyên nhân gì thì cũng không còn quan trọng nữa, anh chỉ cần biết là giữa chúng ta không có khả năng là được rồi.”

Lục Nghiên Tịch nhẹ giọng nói, chỉ có bản thân cô mới biết được đầu ngón tay của cô đã bắt đầu run rẩy rồi.

“Tư Bác Văn, ai cho anh tự tin mà anh lại nghĩ rằng tôi sẽ thích kẻ thù giết cha của mình vậy.”

“Từ khi anh làm cho nhà họ Lục trở thành như bây giờ thì giữa tôi và anh đã không có khả năng rồi.”

Lục Nghiên Tịch siết chặt lòng bàn tay, cô im lặng nhìn chằm chằm vào Tư Bác Văn ở trước mặt, dáng vẻ kiên quyết kia, ngay cả đầu ngón tay đã đâm sâu vào trong da thịt cũng không hề hay biết.

“Tư Bác Văn, anh là kẻ thù của tôi.”

Lúc nói lời này, giọng nói của Lục Nghiên Tịch cũng có hơi run rẩy.

“Lục Nghiên Tịch, chuyện nhà họ Lục, tôi thật sự xin lỗi…”

Tư Bác Văn cũng biết rằng những chuyện trước đó thật sự là lỗi của anh.

Nhưng mà bây giờ anh muốn bù đắp lại mọi chuyện.

Lục Nghiên Tịch cười nhạo: “Không phải mỗi câu xin lỗi đều có thể nhận được câu trả lời là không sao đâu.”\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK