Sau khi nói xong, Tư Bác Văn cúp máy, anh lưng dựa vào ghế, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên thành hình vòng cung, nhạt đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra mình đang cười.
Ở bên này, sau khi hai bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tổng quát cho Lý Tang Du xong, nhìn báo cáo xét nghiệm trong tay, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử.
"Kết quả không tốt lắm sao."
"Đúng vậy, bệnh này đã rất lâu rồi tôi chưa từng gặp."
Lục Nghiên Tịch và Thái Vũ Hàng đứng cạnh nghe hai vị bác sĩ nói, trong lòng lo càng thêm lo, hỏi:
"Bác sĩ Lý, bác sĩ Vương, mẹ tôi thế nào rồi?"
Hai bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng bác sĩ Vương thẳng thắn đáp: "Chỉ e là mẹ cô..."
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị bác sĩ Lý cười đùa cắt ngang nói: "Bệnh tình của mẹ cô chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng nghiên cứu sâu hơn, nhất định chữa khỏi cho mẹ cô Lục sớm nhất có thể."
Nói xong, còn vỗ một cái thật mạnh lên vai bác sĩ Vương, nghiến răng nhìn ông ta.
Bác sĩ Vương mặt khó hiểu, đang định giải thích gì đó, liền lại bị lí bác sĩ Lý lôi đi.
"Cô Lục, chúng tôi cần bàn bạc về phương pháp chữa bệnh một chút."
Lục Nghiên Tịch cau mày, khó hiểu nhìn hai người đang dần đi xa.
"Chú Thái, sao cháu cứ cảm thấy không đúng thế nào ấy ạ."
Thái Vũ Hàng nghe xong, cũng có hơi khó hiểu, hai vị bác sĩ này là giữa chừng mới xuất hiện, trước kia chưa từng nghe ai nhắc tới bao giờ.
"Nghiên Tịch này, trước tiên không nói mấy chuyện này nữa, mau đi xem Tang Du chút đi."
Thái Vũ Hàng không nói thêm, ông ta không muốn Lục Nghiên Tịch suy nghĩ nhiều, đỡ làm cô thêm mệt mỏi. Dù sao Lục Nghiên Tịch cũng đã nhiều ngày túc trực cạnh bên chăm sóc Lý Tang Du, chưa được nghỉ ngơi đầy đủ rồi.
Nếu mà có thêm chuyện xảy ra, ông sợ Lý Nghiên Tịch sẽ mệt đến ngã bệnh mất, nên đành chuyển sang chuyện khác.
Lục Nghiên Tịch vừa nghe ông ta nói thế, vội vàng chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy Lý Tang Du sắc mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường, mắt cô không kiềm được mà ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
"Mẹ, mẹ nhất định phải khỏe lại, con chỉ có mỗi mình mẹ thôi!"
Nói xong, Lục Nghiên Tịch mệt mỏi dựa vào cạnh giường của bà, đôi mắt tràn ngập đau thương.
Thái Vũ Hàng đi đến, ánh mắt trìu mến nhìn Lục Nghiên Tịch, vỗ vai an ủi cô.
"Nghiên Tịch đừng cứ như vậy mãi, nhất định hai chuyên gia nước ngoài kia có thể chữa khỏi cho Tang Du mà, chúng ta không thể tự mình bỏ cuộc trước được."
Lục Nghiên Tịch gật đầu, nhưng vẫn nhìn người trên giường đến ngây người, hai khóe mắt cũng dần đỏ lên.
Phòng điều trị.
"Này, tôi đang nói sao anh lại đánh tôi thế, tôi còn chưa xong nữa."
Bác sĩ Vương bị bác sĩ Lý kéo thẳng đến phòng điều trị, nên mặt vừa khó hiểu vừa bất mãn.
"Tôi không ngăn anh lại, chẳng lẽ để anh nói tiếp với bọn họ à?"
Bác sĩ Lý liếc mắt một cái, nói tiếp: "Mẹ cô Lục thế mà lại được sếp lớn tự mình căn dặn nhất định chữa khỏi đấy, anh nói với cô ấy bệnh nhân đang trong tình trạng nguy cấp, nếu sếp lớn biết chuyện thì hai chúng ta sẽ ra sao đây."
Bác sĩ Vương nghe xong, gãi đầu suy nghĩ, méo miệng đáp: "Nhưng mà đây là sự thật, lừa dối người ta như thế sao được chứ?"
"Ai nói thế, khi nãy tôi đã phân tích qua rồi, bệnh tình của bà Lý Tang Du này thực ra cũng không khó giải quyết, chỉ là bà ấy không muốn tỉnh dậy thôi."
Bác sĩ Lý cau mày, chậm rãi nói.
"Bà ấy không muốn tỉnh lại?" Bác sĩ Vương nghi hoặc.
"Đúng vậy, nguyên nhân chủ yếu là do tâm lý của người bệnh." Bác sĩ Vương lật bệnh án trong tay, còn nói thêm: " Mấy loại bệnh tâm lý kiểu này, cần người nhà và người bệnh cùng lắng nghe nhau."
"Nhưng chúng ta phải giải thích bệnh tình bệnh nhân đã, trước mắt chữa trị tận gốc là rất khó khăn, chỉ có thể đi từng bước từng bước thôi."
Bác sĩ Lý thở dài, vẻ mặt lo lắng nhìn bệnh án trong tay.
Phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
"Cô Lục, hai người chúng tôi vừa mới bàn bạc xong với nhau, có thể tạm thời khống chế bệnh tình của mẹ cô trước, sẽ làm thuyên giảm một chút, còn nếu muốn chữa trị tận gốc thì tình huống bây giờ có hơi khó khăn."
Bác sĩ Lý đi vào phòng bệnh của Lý Tang Du, tìm được Lục Nghiên Tịch liền nói với cô.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ, thế khi nào ta bắt đầu điều trị được.” Lục Nghiêng Tịch nghe thấy tiếng nói, cô ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, đưa đôi mắt sưng đỏ nhìn bác sĩ Lý, nghẹn ngào đáp.
Thái Vũ Hàng thấy thế, nhìn Lục Nghiên Tịch an ủi: "Tiểu Tịch đừng nóng vội như thế, bác sĩ đã nói tìm được cách khống chế bệnh rồi, con cũng nên chăm sóc bản thân tốt một chút, đừng để đến khi Tang Du tỉnh lại còn phải lo lắng cho con."
Lục Nghiên Tịch gật đầu.
"Việc điều trị có thể bắt đầu từ hôm nay, để bác sĩ Vương nói với viện trưởng sắp xếp thời gian một chút." Bác sĩ Lý đưa mắt nhìn người nằm trên giường bệnh, sau đó nhìn bác sĩ Vương nói.
Bác sĩ Vương gật đầu đồng ý rồi ra ngoài.
"Cảm ơn bác sĩ." Thái Vũ Hàng đi lên trước, nhìn bác sĩ Lý nói.
"Không cần, bác sĩ cứu người vốn là nghĩa vụ của tôi, tôi ra ngoài chuẩn bị trước, hai người cũng sắp xếp chút đi."
Bác sĩ Lý mỉm cười rồi cũng đi ra.
Sau nửa tháng...
Lục Nghiên Tịch bất ngờ khi không còn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lý Tang Du nữa, thậm chí khuôn mặt bà còn có chút hồng hào, cô vô cùng vui mừng.
"Cô Lục, xem tình hình bây giờ, bệnh tình của mẹ cô đã khá hơn rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và điều trị, cố gắng hết sức giúp bệnh nhân sớm khỏe lại." Bác sĩ Vương lật xem bản ghi chép điều trị, vui vẻ nói với Lục Nghiên Tịch.
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch mừng rỡ nhìn sang Thái Vũ Hàng: "Chú Thái, chú có nghe không, bệnh tình của mẹ con đã thuyên giảm rồi."
Thái Vũ Hàng cười, vui vẻ gật đầu.
“Nhưng mà...” Bác sĩ Lý bước đến có chút khó xử nhìn Lục Nghiên Tịch, muốn nói rồi lại thôi.
"Có chuyện gì bác sĩ Lý cứ nói thẳng là được." Lục Nghiên Tịch nhìn thấy dáng vẻ bác sĩ Lý, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
"Được, để tôi nói thẳng nhé. Thật ra bệnh tình của Lý Tang Du không khó giải quyết, nguyên nhân chủ yếu là do yếu tố tâm lý từ người bệnh. Nghĩa là, việc bệnh nhân không muốn tỉnh lại là do có tâm bệnh." Bác sĩ Lý thoáng nhìn Lục Nghiên Tịch, cau mày trả lời.
“Có tâm bệnh?” Nghe bác sĩ nói xong, Lục Nghiên Tịch tự lẩm bẩm sau đó lại lo lắng hỏi: “Thế có cách nào không ạ?"
"Có lẽ cô Lục cũng từng nghe đến câu tục ngữ, chữa tâm bệnh, chỉ có tâm dược. Nếu là bệnh trong lòng, điều trị bằng thuốc không có hiệu quả còn cần người nhà để ý bệnh nhân, cùng giao tiếp với bệnh nhân nhiều hơn. Nếu khúc mắc được tháo dỡ, thì bệnh này tự nhiên sẽ trở nên dễ giải quyết hơn."
Lục Nghiên Tịch nghe xong mấy lời bác sĩ Lý nói thì gật đầu.
Thái Vũ Hàng lo lắng nhìn Lục Nghiên Tịch, ông ta hiểu rõ tính cách Lục Nghiên Tịch, lúc này chỉ sợ cô sẽ mãi không chịu rời giường bệnh, cứ thế này sớm muộn gì cơ thể cũng suy nhược.
Sau khi bác sĩ rời đi, Thái Vũ Hàng nói với Lục Nghiên Tịch: "Nghiên Tịch này, hay là con nghỉ ngơi một chút đi, chú thay con chăm sóc Tang Du."
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, lẩm bẩm đáp: "Chờ tới khi nào cháu đi làm, nhờ chú chăm sóc bà ấy một chút."
Thái Vũ Hàng không còn cách nào khác, đành chờ khi cô rời đi thì thỉnh thoảng đến giúp đỡ.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Lục Nghiên Tịch nhìn đồng hồ, sau đó liếc nhìn người trên giường, nói với Thái Vũ Hàng: "Chú Thái, con đi làm đây ạ, phiền chú giúp con chăm sóc mẹ, có gì thì gọi cho con, con sẽ nhanh chóng chạy đến."
Thái Vũ Hàng gật đầu: "Chú biết rồi, Nghiên Tịch con nhanh đi làm đi, đừng đến muộn. Chú sẽ chăm sóc Tang Du thật tốt."
Lục Nghiên Tịch gật đầu.
Danh Sách Chương: