Bác sĩ gọi tên Lục Nghiên Tịch xong thì đi vào trong, sau khi Lục Nghiên Tịch nghe bác sĩ gọi tên mình, cô ngơ ngác đứng dậy và đi về phía bác sĩ.
Cô không biết phải làm sao, bây giờ trong lòng cứ trĩu nặng, cô không biết gì hết, chỉ biết sau khi phẫu thuật xong thì cô chỉ còn lại một mình.
Hoắc Vũ Khải nghe bác sĩ đọc tên Lục Nghiên Tịch xong thì đứng bật dậy, nhìn bóng dáng Lục Nghiên Tịch ngơ ngác đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Vì vậy anh ta duỗi tay ngăn Lục Nghiên Tịch, cô nhìn cánh tay đang ngăn cản mình của Hoắc Vũ Khải thì không biết phải làm sao, hơi bối rối lên tiếng: “Vũ Khải, em…”
Hoắc Vũ Khải biết lúc này Lục Nghiên Tịch đang hoang mang, không đợi cô nói xong đã vươn hai tay vịn chặt vào vai của cô, anh ta cúi người nhìn vào mắt Lục Nghiên Tịch.
Anh ta nói: “Nghiên Tịch, em hãy nghe anh nói, em đừng sợ, nhất định phải bình tĩnh, sẽ nhanh kết thúc thôi, làm phẫu thuật xong thì mọi chuyện sẽ đi vào quỹ đạo vốn có của nó.”
Lục Nghiên Tịch bị Hoắc Vũ Khải khơi gợi chút suy nghĩ, cô lại nhớ đến Tư Bác Văn, trong mắt lại hiện lên vẻ buồn bã.
Cô nắm lấy tay áo của Hoắc Vũ Khải: “Vũ Khải, lỡ đâu sau khi em bỏ con, Tư Bác Văn không chịu để ý em nữa thì sao? Lỡ đâu sau này em và anh ấy lại trở về như trước kia thì sao? Em…”
Lục Nghiên Tịch càng nghĩ càng kích động, cảm xúc hơi sụp đổ, Hoắc Vũ Khải khẽ nhấn mạnh vào tay của Lục Nghiên Tịch, anh ta nói: “Nghiên Tịch, chờ một chút, em hãy nghe anh nói trước.”
Sau khi giúp Lục Nghiên Tịch bình ổn lại xong, Hoắc Vũ Khải mới nói tiếp: “Em quên những điều anh vừa nói với em rồi ư? Đứa bé sẽ không trở thành chướng ngại giữa em và Tư Bác Văn, nếu anh ta biết em bị bệnh, nếu anh ta yêu em thì sẽ lựa chọn bỏ đứa trẻ để em được khỏe mạnh, con cái sau này sẽ lại có, nhưng Nghiên Tịch à, em chỉ có duy nhất.”
Lục Nghiên Tịch nghe anh ta nói vậy thì vội vàng đáp: “Vũ Khải không được, em không thể để anh ấy biết về căn bệnh của em, bọn em vừa tốt đẹp chưa được bao lâu, em không muốn nói cho anh ấy biết, em không muốn.”
Hoắc Vũ Khải nghe cô nói như vậy thì hiểu cô vẫn coi thái độ của Tư Bác Văn đối với mình quan trọng hơn tính mạng của bản thân.
Anh ta thở dài, lại khoác tay lên vai Lục Nghiên Tịch và nói: “Nghiên Tịch, nếu em không muốn cho anh ta biết thì chúng ta sẽ không nói với anh ta.”
“Nhưng khi bỏ đứa trẻ rồi, anh ta sẽ phát hiện ra, những thứ này không quan trọng, quan trọng đó là em có thể sống tiếp, bây giờ đứa trẻ đang đe dọa đến mạng sống của em, anh không thể để mặc anh ta đưa em đi mà ngồi yên không quan tâm đến.”
Lúc này, bác sĩ ra ngoài và gọi tên một lần nữa: “Lục Nghiên Tịch tới chưa, mau vào phẫu thuật.”
Hoắc Vũ Khải nghe thế thì dẫn Lục Nghiên Tịch đi về phía phòng mổ, Lục Nghiên Tịch đi theo bước chân của anh ta và đến bên cạnh bác sĩ.
Bác sĩ đảo mắt quanh họ một vòng, sau đó xoay người và lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Hoắc Vũ Khải dùng tay đẩy Lục Nghiên Tịch vào, Lục Nghiên Tịch bước từng bước nặng nề vào trong phòng mổ.
Hoắc Vũ Khải nhìn theo bóng lưng của Lục Nghiên Tịch và định nói gì đó, nhưng điện thoại bỗng vang lên, thấy tên hiển thị trên màn hình là Tư Bác Văn, anh ta khẽ nhíu mày, nhìn cửa phòng mổ sau đó mới nghe máy.
Có lẽ trước khi thực hiện phẫu thuật, Lục Nghiên Tịch đã để điện thoại và những món đồ khác vào trong tủ đựng đồ, vì vậy Tư Bác Văn gọi cô không được mới điện cho anh ta.
“Alo, có chuyện gì không?” Giọng điệu của Hoắc Vũ Khải lạnh lùng.
Ở bên kia điện thoại Tư Bác Văn nghe giọng điệu của anh ta như thế nhưng không thể trách, chỉ hỏi: “Lục Nghiên Tịch có ở cùng với anh không?”
Hoắc Vũ Khải nhíu mày chặt hơn, nhưng vẫn trả lời: “Không có ở đây.”
Bên kia Tư Bác Văn cũng cau mày, buổi sáng anh nhận ra Lục Nghiên Tịch hơi kỳ lạ, mặc dù anh không nói gì.
Nhưng sau khi đến công ty, anh đã gọi điện hỏi bảo mẫu về tình trạng của Lục Nghiên Tịch, bảo mẫu nói bà ấy tìm hết cả phòng nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, điều này khiến Tư Bác Văn thấy kỳ quái.
Tư Bác Văn nghĩ có lẽ Lục Nghiên Tịch ở nhà chán quá nên ra ngoài đi dạo nhưng quên mang theo điện thoại, vì vậy anh định chút nữa mới gọi điện hỏi Lục Nghiên Tịch.
Lúc anh đang định ngắt điện thoại của Hoắc Vũ Khải, bỗng nhiên có người nói một câu: “Người tiếp theo chuẩn bị đi, lát nữa sẽ vào phẫu thuật.”
Hoắc Vũ Khải vội vàng che điện thoại lại nhưng đã muộn.
Tư Bác Văn nghe câu nói ấy, ánh mắt trở nên tàn nhẫn hơn, phẫu thuật, bệnh viện, Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn như bỗng hiểu ra chuyện gì, anh cảm thấy Lục Nghiên Tịch không nên như vậy.
Do đó anh thử hỏi một câu thăm dò: “Lục Nghiên Tịch và anh đang ở bệnh viện đúng không?”
Hoắc Vũ Khải biết Tư Bác Văn đã nghe thấy những gì y tá nọ vừa nói, anh ta không biết phải giấu diếm thế nào nên đành im lặng.
Lửa giận của Tư Bác Văn chợt bùng lên, Lục Nghiên Tịch và Hoắc Vũ Khải đến bệnh viện, còn phẫu thuật nữa chứ, bỗng nhiên anh nhận ra một điều, không phải là… Nghĩ thế, anh vội vã đứng dậy bảo thư ký mau lái xe đến bệnh viện.
Hoắc Vũ Khải chỉ có thể cầu nguyện cuộc phẫu thuật nhanh chóng kết thúc, anh ta hiểu rất rõ năng lực làm việc của Tư Bác Văn, nếu biết họ ở bệnh viện thì anh sẽ nhanh chóng chạy tới đây, có điều không biết khi đó Nghiên Tịch đã phẫu thuật xong chưa?
Lòng anh ta cứ thế nôn nóng theo.
Bên này, Lục Nghiên Tịch vừa mới vào phòng mổ, bác sĩ đã chỉ ngón tay vào bàn mổ ý bảo cô nằm xuống. Lục Nghiên Tịch chậm rãi bước đến, khi gần đến bàn giải phẫu, bác sĩ nói: “Cô chọn gây tê toàn thân hay gây tê cục bộ? Gây tê toàn thân thì hai triệu bảy, gây tê cục bộ thì triệu tám.”
Trên mặt Lục Nghiên Tịch vẫn còn ướt nước mắt, cô nhìn bàn mổ và cắn môi nói: “Bác sĩ, tôi không tiêm thuốc tê.”
Bác sĩ vốn đang dọn dẹp đồ đạc nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy thì ngước mắt lên nhìn cô một chút rồi mới hỏi: “Không tiêm thuốc tê? Cô chịu nổi không?”
Do căn bệnh bạch cầu nên Lục Nghiên Tịch không được dùng những loại thuốc gây tê, cô cũng muốn vĩnh viễn ghi nhớ tất cả mọi thứ mà đứa con đầu tiên mang đến cho cô, bao gồm cả đau đớn.
Cho nên cô gật đầu rất kiên định, nói: “Không tiêm.” Bác sĩ thầm nghĩ chắc do cô không có tiền nên mới không tiêm thuốc tê, vì vậy không nói gì nữa, ông ta đã từng thấy rất nhiều cô gái trẻ như thế này rồi.
Nhìn bác sĩ chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi, cô tư từ nằm lên bàn mổ, bàn mổ này lạnh thật, Lục Nghiên Tịch thầm nghĩ như thế.
Sau khi nằm lên bàn mổ, cô nâng tay khẽ đặt lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve giống như có thể chạm vào đứa trẻ.
Lục Nghiên Tịch không khỏi nghĩ thầm: Con à, mẹ xin lỗi con nhiều lắm, mẹ không thể cho con cơ hội nhìn thấy thế giới này, con đợi mẹ vài năm nữa được không? Đợi mẹ chuẩn bị sẵn sàng rồi con hãy đến nữa nhé, chắc chắn mẹ sẽ đền bù thật tốt cho con, yêu thương con hết lòng.
Lục Nghiên Tịch từ từ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy dài trên mặt, chảy xuống lỗ tai và cuối cùng rơi xuống bàn mổ một cái “tóc”, chuẩn bị nghênh đón ca phẫu thuật mà lòng đau đớn hơn này.
Cô không biết mình sẽ đối mặt với điều gì sau ca phẫu thuật, liệu có phải là cơn giận dữ của Tư Bác Văn hay là cơ thể khiếm khuyết của mình, nhưng bây giờ mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Lúc này trong đầu cô giống như thấy được đứa con của mình vào mấy năm sau, tuy cơ thể nhỏ bé nhưng lại đẹp trai giống hệt Tư Bác Văn, cậu bé đang chơi đùa, đang chạy trốn, Tư Bác Văn ở bên cạnh cậu bé, họ đều đang cười…
Lúc dao phẫu thuật chuẩn bị chạm vào cơ thể mình, cửa phòng bỗng mở ra một cái “rầm”, bác sĩ và Lục Nghiên Tịch đều giật mình, Lục Nghiên Tịch quay đầu nhìn cửa đầy ngạc nhiên, là Tư Bác Văn.
Danh Sách Chương: