Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong công ty, chờ đến sau khi bình tĩnh lại, Tư Bác Văn mới nhớ ra những điều mình nói trước đó đều không đúng.

Những lời nói trong lúc tức giận sao có thể xem là sự thật.

Nếu có thể, anh sẵn sàng rút lại những câu nói đó.

Tuy nhiên, nói cũng nói rồi, không thể rút lại được.

Bên này.

Lục Nghiên Tịch ngồi một mình trong phòng, cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình thật hỗn loạn, rối như tơ vò.

Cô ngồi trên sofa, trong đầu nhớ đến những lời quản gia nói lúc nãy.

Tư Bác Văn đang quan tâm đến cô, nếu không, không thể nào có dáng vẻ như thế.

Nhưng sự bá đạo và độc tài của anh khiến cô hơi khó thở.

Nghĩ tới đây, trái tim Lục Nghiên Tịch không khỏi lạnh dần.

Tư Bác Văn này, rốt cuộc anh muốn cô phải thế nào?

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lục Nghiên Tịch vang lên.

Reng, reng, reng...

Cô cầm điện thoại lên, ấn vào nút nghe.

"Alo."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hoắc Vũ Khải.

"Nghiên Tịch, bây giờ em đang ở đâu? Bên anh có vài tiến triển mới muốn nói cho em biết, anh đã tìm được tủy xương thích hợp, cần chờ xem em và người đó có phù hợp với nhau hay không?"

Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch cũng đứng dậy, không khỏi cảm thấy vui mừng: "Có thật không anh?"

Phải biết rằng cô chờ đợi chuyện này lâu lắm rồi, cuối cùng bây giờ cũng xuất hiện, điều này khiến cô vô cùng kích động.

Nếu có thể tìm được tủy xương thích hợp, vậy bệnh của cô có khả năng điều trị khỏi.

Nghĩ đến đây, cả người Lục Nghiên Tịch càng phấn khích hơn.

"Vũ Khải, giờ anh đang ở đâu?"

Lục Nghiên Tịch không thể chờ được nữa, cô muốn nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoắc Vũ Khải.

"Nghiên Tịch, bây giờ anh đang ở quán cà phê chúng ta hay hẹn trước đó, em mau đến đây đi."

"Trong điện thoại không nói rõ được, gặp mặt trực tiếp nói chuyện dễ hơn."

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Được!"

Sau khi cúp máy, cô thu dọn đồ đạc của mình, xoay người định đi xuống lầu.

Vừa đi được vài bước lại bị người giúp việc chặn đường.

"Cô Lục, cô muốn đi đâu vậy?"

Nghe câu hỏi giống như đang chất vấn của người giúp việc, trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi khó chịu.

Cô nhíu mày: "Tôi ra ngoài có chút việc."

Lục Nghiên Tịch cũng không muốn giải thích quá nhiều với người trước mặt.

Tuy nhiên, người kia không định cho Lục Nghiên Tịch ra ngoài, cô ta giơ tay ra và nắm lấy tay cô.

"Cô Lục, cậu chủ đã nói nếu không có chuyện gì thì cô không được phép ra ngoài."

Người giúp việc vừa nói dứt lời, không hiểu sao Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy có hơi buồn cười.

"Không cho phép tôi ra ngoài? Có ý gì hả?"

Chẳng lẽ người đàn ông này còn muốn nhốt cô ở chỗ này sao? Thật là nực cười!

Lục Nghiên Tịch cười lạnh: "Buông ra."

Chuyện Lục Nghiên Tịch cô đã quyết định, chưa có người nào có thể thay đổi suy nghĩ của cô.

Nhưng mà bất kể Lục Nghiên Tịch quát thế nào, người giúp việc vẫn làm như không nghe thấy. Cô ta nhìn Lục Nghiêm Tịch với ánh mắt đầy khó xử.

"Cô Lục, cô đừng gây khó dễ cho chúng tôi."

"Nếu cậu chủ biết cô đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tha cho chúng tôi đâu!"

Phải biết rằng, bọn họ biết rất rõ thủ đoạn của Tư Bác Văn.

Nghe người giúp việc nói thế, trong phút chốc, trái tim Lục Nghiên Tịch không khỏi dao động.

Thế nhưng lẽ nào cứ để bị nhốt ở chỗ này sao?

Ngay lúc Lục Nghiên Tịch không biết nên làm thế nào mới đúng thì nghe thấy tiếng mở cửa truyền tới, giây tiếp theo, Tư Bác Văn từ ngoài cửa bước vào.

Lục Nghiên Tịch không chút nghĩ ngợi, chạy đến trước mặt anh.

"Tư Bác Văn, anh có ý gì?"

"Tại sao anh không cho tôi ra ngoài?"

Lục Nghiên Tịch nâng mắt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ quật cường, cô cứ nhìn Tư Bác Văn như vậy.

Tư Bác Văn hờ hững, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào, nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ.

"Tình trạng hiện tại của em không thích hợp để đi ra ngoài. Bác sĩ dặn mấy ngày nay em phải nghỉ ngơi thật tốt."

Tư Bác Văn vừa nói xong, Lục Nghiên Tịch thẳng thừng phản bác: "Tôi đang rất khỏe, nghỉ ngơi gì chứ?"

"Tư Bác Văn, tôi nói cho anh biết, tôi không không phải đồ vật của anh, tôi có tự do của mình, không ai có thể ép tôi!"

Lục Nghiên Tịch siết chặt lòng bàn tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tức giận.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, ngay sau đó Tư Bác Văn không nhịn được bật cười.

"Vậy sao?"

"Em cho là không có lệnh của tôi, ai sẽ thả em ra ngoài?"

Nghe thấy câu nói kia của anh, sắc mặt cô trông càng nặng nề hơn.

"Anh!"

"Tốt nhất là anh đừng có quá đáng quá!"

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch định chống đối Tư Bác Văn đến cùng, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng Hoắc Vũ Khải muốn nói với cô.

Trong lúc nhất thời, giọng điệu cô không khỏi dịu đi rất nhiều.

Lúc này khiến Tư Bác Văn thả cô ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhìn sự vội vàng trong mắt Lục Nghiên Tịch, anh nhíu mày hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

Nếu là chuyện quan trọng, anh cũng có thể cân nhắc chở cô đi.

Chuyện gì?

Lục Nghiên Tịch mở to hai mắt, trong phút chốc có chút do dự, khi nói chuyện cũng bắt đầu ấp úng.

Chẳng lẽ cô nên nói cho Tư Bác Văn biết là chuyện liên quan đến tủy xương sao?

Không, không được.

Vào lúc trong lòng Lục Nghiên Tịch đang rối bời, không biết nên làm thế nào thì chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Reng, reng, reng...

Chỉ thấy ba chữ to Hoắc Vũ Khải hiển thị trên màn hình điện thoại.

Khi nhìn thấy cái tên này, ánh mắt Tư Bác Văn không khỏi tối sầm.

"Chuyện quan trọng trong lời em nói là đi tìm anh ta?"

Lục Nghiên Tịch ấp úng không nói nên lời, chỉ cảm thấy nhiệt độ của Tư Bác Văn đứng trước mặt đang thấp dần, không khỏi khiến người ta sợ hãi.

Chuông điện thoại lại vang lên hết lần này đến lần khác, không ngại làm phiền người ta.

"Tôi, bây giờ tôi không thể giải thích rõ với anh được."

"Chờ tôi về sẽ nói cho anh biết."

Lục Nghiên Tịch cũng biết không thể tiếp tục nói nhảm với Tư Bác Văn nữa.

Dứt lời, cô xoay người chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên vừa đi được vài bước, Lục Nghiên Tịch chợt cảm thấy cổ tay mình nóng lên, cả người đã bị Tư Bác Văn nắm lấy.

Ngay cả điện thoại trong tay cũng bị anh đoạt mất.

Lục Nghiên Tịch trợn to mắt: "Anh muốn làm gì?"

"Tư Bác Văn, anh lại nổi điên cái gì thế?"

Người đàn ông này, đang yên đang lành lại muốn làm gì vậy?

Chỉ nhìn thấy sắc mặt Tư Bác Văn đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn cô: "Lục Nghiên Tịch, có phải em xem lời tôi như gió thoảng qua tai không?"

Dám dây dưa mờ ám với Hoắc Vũ Khải trước mặt anh cũng thôi đi, bây giờ còn muốn đi tìm người đàn ông đó ngay trước mặt anh!

Tư Bác Văn cắn chặt răng, người phụ nữ này thực sự quá to gan!\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK