Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tang Du không biết bên ngoài có người vì cô mà sợ sà sợ sệt, vì cô biết mình sẽ không sao, nên ngược lại cảm xúc trong lòng là làm sao mới có thể diễn vở kịch này càng thêm đặc sắc.

Cô sớm đã không phải Lý Tang Du ngày xưa, nếu còn bị loại kỹ xảo này tính kế, thì chịu thiệt nhiều như vậy có ý nghĩa gì?

“Nhưng mà thiệp mừng của tôi viết tiếng ta đó, Vui vẻ hạnh phúc, đúng không, Từ Bảo Ngọc.” Lý Tang Du nhìn sang Từ Bảo Ngọc, nụ cười không hề thay đổi, nhưng Từ Bảo Ngọc lại vô cùng hoảng sợ.

Lời đến bên miệng cũng không nói ra.

Cô ta biết Lý Tang Du đang lừa chị Thiến, muốn lập tức phản bác, nhưng trong vài giây cô ta khựng lại, chị Thiến đã hoảng loạn nói.

“Đương nhiên, là viết bằng tiếng ta, nhất định là do nhân viên viết nhầm, tôi nhất thời quên mất.”

Đây là Từ Bảo Ngọc nói với cô ta, Lý Tang Du vừa nói tên Từ Bảo Ngọc, cô ta lập tức cảm thấy mình bị bán đứng, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Chị Thiến có chút oán hận nhìn sang Từ Bảo Ngọc, lại thấy biểu cảm chấn động của cô ta.

Từ Bảo Ngọc bất đắc dĩ nhìn xuống đất, lắc lắc đầu với chị Thiến, sao ban đầu mình lại tìm cái đồ đồng đội heo này chứ?

Chị Thiến sững sờ, cô ta biết mình bị Lý Tang Du lừa, vô cùng tức giận, hai tay siết chặt, ánh mắt sáng rỡ ban đầu biến thành hận ý.

“Ồ, nhưng thiệp của tôi viết tiếng Anh mà!” Lý Tang Du nhìn nét phẫn nộ trên mặt cô ta, trong lòng vui đến nở hoa, nhưng cảnh sát ở đây, cô cũng không tiện quá đắc ý.

“Tôi quên rồi!” Chị Thiến hừ lạnh một tiếng, khoanh hai tay trước ngực, phẫn nộ: “Tôi cầm về liền để trong tủ bảo hiểm, còn chưa kịp xem! Nếu không phải cô trộm đồ của tôi, sao cô lại biết nhiều như vậy?”

Chị Thiến vẫn có chút đầu óc, nhanh chóng có cách.

Dù sao bản thân hiện giờ cũng là cưỡi hổ khó xuống, liền cắn chặt không buông, cô có thể làm gì được tôi?

Nhưng qua việc vừa rồi, lời của chị Thiến, người khác đều nửa tin nửa ngờ, đặc biệt là bây giờ Từ Bảo Ngọc rất thất vọng với cô ta, dù cô ta nói thế nào cũng không ai phụ họa, rõ ràng có chút cô lập không nơi nương tựa.

Nhìn lại Lý Tang Du luôn nở nụ cười tự tin, càng khiến người ta tin tưởng là chị Thiến vu oan cô.

“Vậy được, chúng ta nói chuyện camera giám sát đi!”

Cô đã muốn cá chết lưới rách, tôi liền khiến cô bị vây chết trong lưới cá.

Tuy nhiên, Lý Tang Du lại thay đổi cách nhìn với chị Thiến, cô cho rằng chỉ cần một hiệp này, chị Thiến sẽ không chống đỡ nỗi, không nghĩ tới người này dù lộ tẩy, vẫn có thể cao ngạo định tội cô.

Thật sự rất ưu tú nha ~

“Camera giám sát hẳn quay lại rất rõ ràng, cô lấy vòng ngọc từ tủ bảo hiểm công ty sắp xếp cho tôi!”

“Cô đánh rắm, rõ ràng đó là tủ bảo hiểm của tôi! Hừ! Mời anh cảnh sát đến xem cùng tôi!”

Thế là đám người đều theo chị Thiến đến trước tủ bảo hiểm công ty sắp xếp cho nhân viên, Lý Tang Du lúc này cũng nhìn thấy rõ ràng tủ bảo hiểm của cô, trên cửa viết hai chữ ‘Vu Thiến’.

Thì ra là đợi cô ở đây à!

Camera giám sát có thể quay lại rõ ràng quá trình cô lấy đồ trong tủ bảo hiểm ra, hơn nữa góc độ đó là mặt nghiêng rất hoàn mỹ.

Lý Tang Du không hiểu, camera này là chứng cứ có thể chứng minh cô trong sạch nhất, sao lại bị đám người Vu Thiến nhìn trúng chứ?

Thì ra là động tay chân ở đây.

Camera đó cái gì cũng có thể quay được, chỉ là không quay tới tên trên tủ bảo hiểm!

Mà Lý Tang Du là nhân viên vừa tới, cho nên lúc đó giám đốc Trương chỉ tùy tiện sắp xếp một tủ bảo hiểm cho cô, liền đưa cô chìa khóa, bảng tên trên tủ không đổi, nên chẳng mấy ai biết đây là tủ bảo hiểm của cô.

Thế là lúc này Lý Tang Du lại bị nghi ngờ.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Vu Thiến, Lý Tang Du chợt không muốn phân trần nữa.

Thực ra cô chỉ cần lấy ghi âm trò chuyện của mình và Thời Nhiên Phong ra là chân tướng rõ ràng, nhưng tự dưng lại không muốn.

Hay lại đến cục cảnh sát ngồi một chút?

Thấy Lý Tang Du không lên tiếng, Vu Thiến càng thêm đắc ý: “Anh cảnh sát, anh xem! Cô ta cũng không còn lời nào để nói rồi! Lắc của tôi ở ngay trong túi cô ta!”

“Cô vội gì chứ? Đến cục cảnh sát rồi nói đi!” Lý Tang Du lấy điện thoại ra, còn hiển thị màn hình ghi âm.

“Mặc dù là chiêu thức giống nhau, tôi lại vẫn luôn thành công ~” Lý Tang Du nói, thâm ý liếc nhìn Từ Bảo Ngọc.

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại vừa rồi, Lý Tang Du lại ấn nút ghi âm, đối với đám người ý thức pháp luật yếu ớt này mà nói, chiêu này sẽ không lỗi thời.

Có vài người còn cố ý tính thời gian, dường như chính là ngay từ đầu đã ghi âm rồi.

Từ Bảo Ngọc vừa rồi còn cho rằng Lý Tang Du thật sự bất lực biện giải, mừng thầm còn chưa thôi, lúc này mặt hoàn toàn cứng đờ.

Cô lại muốn chơi trò gì?

“Ý gì?” Nhưng Vu Thiến lại không hiểu: “Cô đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, sợ thì trả lắc cho tôi, tôi không truy cứu!”

“Không truy cứu? Nhưng tôi muốn truy cứu mà!” Lý Tang Du quay đầu nhìn cảnh sát: “Nếu lắc không phải tôi trộm, cô này chính là vu khống tôi đúng chứ!”

Cô cũng không muốn giải thích nữa, hiện trường còn có người hiểu pháp luật hơn cô đâu!

Cảnh sát gật đầu, hiểu rõ câu hỏi của Lý Tang Du: “Có thể dùng tội vu khống để tiến hành khởi tố.”

Nghe cảnh sát nói vậy, Vu Thiến sững sờ, đám nhân viên vốn cho rằng buổi sáng Lý Tang Du chỉ là hù dọa họ cũng ngây người.

Thì ra thật sự có mấy tội danh quái quỷ này à!

“Chứng cứ đầy đủ, vậy tôi có thể đòi thêm phí tổn thất tinh thần rồi!” Lúc này tới phiên Lý Tang Du đắc ý, lắc lắc điện thoại trước mặt Vu Thiến.

Vu Thiến lập tức phản ứng lại, muốn bước tới cướp điện thoại, lại không nghĩ tới đằng sau bỗng có cánh tay vươn ra giữ cô ta lại, chính vào lúc cô ta muốn kháng cự, một câu nói khiến cô ta hóa đá tại chỗ.

“Cô Lý, tôi đưa luật sư đến cho cô rồi!”

Theo giọng nói xuất hiện, là hai người mặc tây trang màu đen, cầm cặp công văn, nhìn rất tri thức, trước ngực còn đeo bảng huy hiệu giới thiệu thân phận bản thân.

Thấy A Minh giữ Vu Thiến, Lý Tang Du có chút kinh ngạc, cô khẽ nghiêng người, bóng dáng quen thuộc đứng ngay cửa sổ liền đập vào mắt.

Anh có thể đứng lên rồi?

Suy nghĩ của nhân vật chính bỗng nhiên bay đi mất, những người có mặt nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện, bất giác bị khí thế này dọa cho lùi về sau vài bước.

Từ Bảo Ngọc và Vu Thiến đều bị dọa sợ, đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng lại bị người ta đẩy ra.

Nhìn người xông tới trước mặt mình, Lý Tang Du mới kéo về suy nghĩ, họ đã phối hợp với cô, cô liền không thể cự tuyệt phần hảo ý này rồi!

“Trong điện thoại có tin nhắn chứng minh tôi trong sạch, còn có chứng cứ người này vu khống tôi.” Nói rồi, liền đổi hướng giao điện thoại cho luật sư, cười híp mắt nhìn sang Từ Bảo Ngọc và Vu Thiến: “Là hai người này nè!”

“Không, không phải tôi, là Từ Bảo Ngọc! Là cô ta muốn tôi làm vậy!” Vu Thiến hoàn toàn hoảng loạn, thân thể mềm nhũn, A Minh thấy vậy buông tay, cô ta bèn ngồi phịch xuống đất, chỉ vào Từ Bảo Ngọc, toàn thân run rẩy nhìn Lý Tang Du: “Không phải tôi làm, cô kiện thì kiện Từ Bảo Ngọc được không? Cầu xin cô!”

“Vu Thiến, nếu không phải cô nổi lòng tham, tôi sẽ giúp cô sao?”

Xem ra, cô chả cần tự chứng minh trong sạch nữa rồi ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK