Bên này, nhà họ Hoắc.
Hoắc Vũ Khải nhìn dãy số trên điện thoại di động, trong mắt ánh lên sự kiên định, sau khi bên kia nghe máy, anh ta bèn lên tiếng trước: “Nghiên Tịch, chúng ta gặp nhau đi.”
Lục Nghiên Tịch ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, cô cúi đầu nói với độ to mà chỉ hai người có thể nghe được: “Vũ Khải, chắc, chắc em không ra ngoài được đâu.”
Nói xong cô từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt: Tình hình hiện tại của cô không thể gặp Vũ Khải được.
Hoắc Vũ Khải khẽ nhíu mày, giọng nói hơi khàn: “Nghiên Tịch, trước đây anh từng nói sẽ tìm tuỷ giúp em, bên anh đã có chút tiến triển, anh hy vọng em có thể tới đây một chuyến.”
Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn phía sau rồi đáp: “Được, bây giờ em sẽ ra.”
Sau đó Hoắc Vũ Khải nghe thấy tiếng đối thoại từ đầu bên kia điện thoại, khoé miệng anh ta không kìm được nhếch lên, trong mắt hiện lên cảm xúc khiến người khác khó hiểu.
Một lúc lâu sau anh ta nghe thấy giọng nói vội vàng của Lục Nghiên Tịch truyền tới từ đầu bên kia: “Vũ Khải, bây giờ anh ở đâu? Em tới đó tìm anh.”
Hoắc Vũ Khải nói địa chỉ cho Lục Nghiên Tịch xong thì nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khẽ nhấp ngụm rượu vang trong ly thuỷ tinh đế cao, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy như đang cười nhạo chính mình.
Anh ta cũng chỉ có thể dùng cách này để ở bên cạnh Nghiên Tịch thôi.
Cùng lúc đó, người mà Vu Diễm My phái đi theo dõi Lục Nghiên Tịch chợt gọi cho cô ta.
Nghe bọn họ nói, vẻ mặt Vu Diễm My hờ hững: “Các anh nghe rõ chưa? Đừng truyền tin lung tung cho tôi.” Nếu sai thì cô ta rất dễ lộ ra sơ hở.
Hiển nhiên đối phương hơi lo lắng, vội vàng giải thích: “Thật một trăm phần trăm, bây giờ người phụ nữ kia đang trên đường đi tìm người tên “Vũ Khải”, tiếp theo đây chúng tôi phải làm gì?”
Tay Vu Diễm My không ngừng vẽ vòng tròn lên bàn, giọng nói thong thả: “Các anh không cần quan tâm bọn họ làm gì, chỉ cần chụp lại vài bức ảnh có ích với tôi là được.”
Sau đó cô ta hỏi lại với vẻ thăm dò: “Chắc các anh biết tôi muốn ảnh thế nào rồi đúng không?”
Hai người kia làm trong ngành này cũng không phải ngày một ngày hai, lập tức hiểu ra ý đối phương, nhanh chóng đáp lại: “Đương nhiên là biết, bây giờ chúng tôi sẽ làm ngay.”
Vu Diễm My khẽ cong môi, bỏ lại một câu: “Biết thì tốt, lát nữa tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của hai anh, hai anh đừng khiến tôi thất vọng đấy.” Động tác trong tay cô ta cũng đến lúc này mới đột ngột dừng lại.
Đối phương đảm bảo: “Được, chuyện này cứ giao cho chúng tôi, cô yên tâm đi.”
Lục Nghiên Tịch ở bên kia vội vã chạy vào nhà hàng, vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Khải, cô đã căng thẳng hỏi: “Vũ Khải, điều anh nói trong điện thoại là thật chứ? Bệnh của em có thể cứu được rồi phải không?” Trên mặt cô toàn là mồ hôi.
Mối quan hệ của cô và Tư Bác Văn chỉ vừa mới bắt đầu, vậy nên cô không muốn rời khỏi thế giới này sớm như vậy, đây cũng coi như sự ích kỷ của cô.
Hoắc Vũ Khải ngẩng đầu, nhìn thấy làn tóc rối vương trên mặt cô, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy hơi bất lực, anh ta lấy giấy ăn trên bàn định lau mồ hôi trên mặt cho cô.
Lục Nghiên Tịch vô thức lùi về phía sau để tránh, cô tự cầm lấy giấy ăn rồi lau, tay Hoắc Vũ Khải cũng cứng đờ ở đó.
Sau đó anh ta bất đắc dĩ nở nụ cười, rụt tay về, ánh sáng trong mắt tối đi một chút.
Cùng lúc đó, bên ngoài nhà hàng vang lên tiếng cãi vã: “Đều tại anh vừa nãy chạm vào tôi làm tôi bỏ lỡ mất thời cơ tốt như vậy.” Vừa nãy anh ta đã đảm bảo với đối phương có thể thuận lợi hoàn thành, nhưng tất cả đã bị bạn đồng hành làm rối tung lên.
“Anh còn nói tôi, nếu vừa nãy tôi không huých anh thì hai chúng ta đã bị lộ rồi.” Anh ta nói tiếp: “Anh đã tắt đèn flash trên máy ảnh chưa?”
Người đó cau mày, sốt ruột ngắt lời anh ta: “Được được được, tôi không cãi nhau với anh nữa, hai chúng ta tiếp tục canh chừng ở đây, nếu không tìm được cơ hội nữa thì anh không xong với tôi đâu.”
Hai người này chính là người mà Vu Diễm My cử đi theo dõi Lục Nghiên Tịch, nhiệm vụ của bọn họ bây giờ là chụp một vài bức ảnh về Lục Nghiên Tịch và Hoắc Vũ Khải, nhưng phải trông không được đơn giản như quan hệ bạn bè.
Hai người trong nhà hàng đang cười đùa nói chuyện vui vẻ, nhưng sau khúc đệm vừa rồi trong lòng họ ít nhiều cũng có phần ngượng ngùng, cố ý kéo khoảng cách.
Trời dần tối, hai người vẫn đang ở đó nói chuyện, Lục Nghiên Tịch chỉ mải nói chuyện cùng Hoắc Vũ Khải nên không phát hiện, mà Hoắc Vũ Khải muốn ở với cô lâu hơn nên cũng không lên tiếng vạch trần.
Không biết hai người nói chuyện bao lâu, lâu đến mức hai người chụp trộm ở ngoài đều đã hơi buồn ngủ, cuối cùng một người ngủ thiếp đi, mí mắt người còn lại cũng đang đánh nhau.
Khi anh ta cũng chuẩn bị ngủ mất, không hiểu sao lại đảo mắt sang, cái nhìn này khiến anh ta lập tức tỉnh táo lại, vội vàng vỗ vào cánh tay người bên cạnh: “Này này, đừng ngủ nữa, hai người họ ra rồi.”
Người đang mơ màng buồn ngủ kia giơ máy ảnh trong tay lên, lia lung tung khắp nơi, miệng lẩm bẩm: “Ở đâu, ở đâu?” Sau đó thì bị cốc đầu.
Sau khi Lục Nghiên Tịch ra khỏi nhà hàng thì lập tức đi tới trước mặt Hoắc Vũ Khải, nói với anh ta: “Mấy ngày nay đành làm phiền anh rồi.”
Hoắc Vũ Khải nói với vẻ không mấy hài lòng: “Giữa anh và em còn nói lời này làm gì, khách sáo quá rồi.”
Lục Nghiên Tịch ngượng ngùng vuốt tóc: “Cũng đúng.” Cô quay người đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy cả người mình như lao xuống dưới.
Cô quên mất rằng phía trước có một bậc thang, còn tưởng là đường bằng, kết quả là bước hụt, chuẩn bị té xuống đất.
“Cẩn thận.” Hoắc Vũ Khải thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên giữ lấy cô, tránh cho lát nữa cô té chổng vó lên trời. Nhưng lúc này, người đẹp đang ở trong lòng, anh ta thoáng chốc quên mất mình phải buông tay.
Lục Nghiên Tịch thấy mình được cứu thành công, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy anh ta mãi không buông tay nên cô hơi lúng túng, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta rồi lịch sự nói: “Cảm ơn anh.”
Lúc này Hoắc Vũ Khải mới nhận ra mình vừa làm gì, trên mặt anh ta hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Mà hai người chầu trực ở đó đã lâu cũng không bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, đã chụp lại được cảnh tượng vừa nãy. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi rời khỏi nơi đây.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005
Danh Sách Chương: