Lý Tang Du không thể chịu nổi trách nhiệm này, đành phải đổi chủ đề: “Cô y tá, tôi phát sốt không sao chứ? Lúc nào có thể xuất viện?”
“Cô không chỉ phát sốt đâu mà tử cung đang nhiễm trùng, cô biết mình mới sinh nôn thì phải chú ý nhiều một chút, tuyệt đối không nên nghe theo đàn ông, cuối cùng người thua thiệt vẫn phụ nữ, phải yêu quý cơ thể của mình hơn. Cho dù chồng cô mê người, lúc này nhất định muốn kiềm chế, hôm qua bác sĩ chính đã dạy dỗ chồng của cô rồi.”
Lý Tang Du nghe vậy thì hiểu ra, liếc mắt nhìn Thái Vũ Hàng vô tội, nếu không phải bởi vì cô không muốn đánh thức anh ta, thì đã cười to lên.
Cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt lúng túng của Thái Vũ Hàng.
Một ngôi sao nổi tiếng được người người ủng hộ phải chịu quả đắng trước bác sĩ, có nỗi khổ mà không nói được, cô hoàn toàn có thể đoán được chuyện này.
Y tá nhìn nhiệt kế nói: “Tình hình hôm nay của cô rất tốt, nhiệt độ cơ thể đã khôi phục lại bình thường.”
“Tôi muốn hôm nay xuất viện.”
“Hôm nay? Tình huống của cô tốt nhất phải ở thêm mấy ngày...”
“Tôi vẫn muốn hôm nay xuất viện.” Lý Tang Du đã quyết định, cô không muốn ở lại bệnh viện làm cho ba lo lắng, đến lúc đó phải nghĩ lý do rời đi, không bằng sớm xuất viện một chút.
Lý Uyển Khanh đã trở về, hôn nhân của cô và Lục Huyền Lâm cũng đi đến cuối con đường, ly hôn sớm thì càng bớt lo. Cô phải nhân cơ hội Lục Huyền Lâm quan tâm đến Lý Uyển Khanh mà kết thúc cuộc hôn nhân này.
Cô muốn rời khỏi nhà họ Lục, muốn trải qua cuộc sống của mình, muốn được đi du lịch khắp thế giới, cô chắc chắn sau này sẽ vui vẻ hơn hiện tại.
Cô có những mong muốn tốt đẹp này thì mới có thể cảm thấy cuộc sống tốt hơn.
Y tá rời đi không bao lâu, Thái Vũ Hàng chớp mắt tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi à!” Hai người đồng thời nói ra câu này.
Thái Vũ Hàng ngồi dậy tháo mũ xuống, vuốt tóc nói: “Đỡ hơn chút nào không?”
“Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ bảo hôm nay có thể xuất viện.” Lý Tang Du nói dối cũng không chớp mắt.
“Bác sĩ nói thật à?” Thái Vũ Hàng lộ vẻ nghi ngờ.
Tối hôm qua bác sĩ còn nói nghiêm trọng như vậy, hôm nay đã không sao rồi?
“Thế nào? Anh không tin lời tôi nói?”
Thái Vũ Hàng không trả lời, Lý Tang Du cũng không phải là cô gái thành thật. Sau đó anh ta nói: “Lúc này cô phải cách xa anh ta qua cho cô, chứng minh anh ta không đặt cô vào mắt, sự kiêu ngạo của cô đâu? Lòng như thế!”
Thái Vũ Hàng vừa nói xong thì hối hận, không nên nói với cô như vậy.
Lý Tang Du hơi sững sờ, lập tức khôi phục bình thường: “Anh nói đúng, tôi nên cách xa anh một chút mới có thể an toàn. Cho nên tôi muốn mang theo sự kiêu ngạo và lòng tự tròng của mình rời đi.”
Cô đã sớm định rời khỏi Lục Huyền Lâm, trước đó không cần ở lại bên cạnh anh, bây giờ là lần đầu tiên Lý Tang Du nói suy nghĩ của mình cho Thái Vũ Hàng, ngay cả cô cũng không thể nói ra nguyên nhân.
“Theo tôi đi!” Thái Vũ Hàng không còn vẻ đùa giỡn trước đó, nghiêm túc nhìn cô.
“Hả...” Lý Tang Du có chút mờ mịt, anh ta không giống như nói đùa.
“Tôi không giàu bằng Lục Huyền Lâm, nhưng nuôi cô cũng không thành vấn đề. Ít nhất tôi sẽ không bắt nạt cô, sẽ túc, thậm chí làm cho cô muốn trốn tránh.
“Dựa vào năng lực của tôi hiện tại có thể làm cho cô sống cuộc đời giàu có thì không thành vấn đề. Nếu như cô nhất định muốn nói đến tiền, cô muốn bao nhiêu thì cứ nói cho tôi biết.”
Thái Vũ Hàng làm cho Lý Tang Du không biết nói gì.
Nói đến tiền, Lý Tang Du chưa từng dùng một đồng của Lục Huyền Lâm, sao có thể muốn hiểu lầm này của anh ta, cũng không cần giải thích.
“Tôi không muốn nói đến vấn đề này.” Lý Tang Du lựa chọn né tránh.
Thái Vũ Hàng há miệng, cuối cùng vẫn không tiếp tục nói, anh ta hiểu Lý Tang Du cần thời gian, anh ta có nhiều thời gian.
...
Lý Tang Du được xuất viện như mong muốn, lúc Thái Vũ Hàng muốn đưa cô về nhà, điện thoại của anh ta không ngừng vang lên.
Cô nhìn Thái Vũ Hàng nói chuyện điện thoại thì đoán được chắc chắn anh ta đã lỡ hẹn kế hoạch đêm thất tịch trước đó.
“Anh mau đi đi, tôi tự gọi xe về nhà.” Hiện tại cô chỉ có thể buông anh ta ra.
“Chú ý an toàn!” Thái Vũ Hàng thật sự không hoãn được nữa, nếu không có lẽ Tiền Nhất Triết sẽ cầm dao đến giết anh ta.
“Được! Lần này cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi.”
“Tôi không thích nghe câu nói này.” Thái Vũ Hàng nói xong thì xoay người lên xe của mình.
Lý Tang Du đưa mắt nhìn anh ta rời đi cũng không về nhà mà đến thẳng công ty.
Cô vẫn luôn phụ trách lịch trình của Thái Vũ Hàng, sau khi vụ án bắt cóc trong ngõ nhỏ xảy ra thì công việc của cô bị trì hoãn, bây giờ Thái Vũ Hàng lỡ hẹn kế hoạch đã định cũng phá hỏng vụ án Trương Ngọc giao cho cô.
Lần này, chỉ sợ Trương Ngọc sẽ không bỏ qua cho cô, khi cô đến công ty đã nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Khi cô đến bộ phận văn thư thì đã đi trễ.
“Lý Tang Du, cô có còn muốn đi làm hay không?” Cô vừa vào bộ phận thì nghe thấy giọng nói của Trương Ngọc.
Sau đó cô bị gọi vào văn phòng của Trương Ngọc.
Đi làm lúc nào cũng đến trễ, ngay cả có lý do thì cũng không có người tin. Huống hồ lần này không chỉ là vấn đề đi trễ.
Lý Tang Du mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, lần này do tôi không làm tròn bổn phận.”
“Cô cũng biết mình phá hỏng chuyện của Thái Vũ Hàng sao?” Trương Ngọc tức giận chỉ vào Lý Tang Du: “Lần thứ nhất cô phá hỏng, suýt nữa hại toàn bộ người của bộ phận xui xẻo theo cô, lần thứ hai cô lại phá hỏng, nếu cô không thể chịu hậu quả thì đừng làm, cô có ý đồ đúng không?”
Lý Tang Du cúi đầu không giải thích gì.
“Bây giờ cô giả vờ ngoan ngoãn có ý gì? Nếu cô sớm nói không làm được thì tôi sẽ cho người khác làm, bây giờ mọi chuyện không còn kịp nữa.”
“Tôi bằng lòng chấp nhận hình phạt.”
“Không cần, tôi cũng không dám phạt cô, cô có chỗ dựa lớn như vậy, ai dám động vào cô? Cô tự từ chức đi.”
Lý Tang Du lấy giấy từ chức đã sớm chuẩn bị: “Bây giờ tôi sẽ đi.”
Lần này cô từ chức cũng bởi vì Lý Uyển Khanh trở về, bọn họ sắp ly hôn, cô còn ở lại Lục Thị làm gì?
Lý Tang Du ra khỏi văn phòng Trương Ngọc, sau đó cô cũng không kéo dài thời gian mà thu dọn đồ đạc của mình trên bàn.
“Tang Du, cô muốn rời đi thật sao?” Triệu Nguyệt Sương nhỏ giọng hỏi.
“Ừ! Cô không cần tiễn tôi đâu, bây giờ đang vào giờ làm việc, Trương Ngọc phát hiện thì sẽ gặp xui xẻo.” Lý Tang Du nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong, cô ôm thùng giấy khiêm tốn rời khỏi bộ phận văn thư.
Cô không muốn bất cứ ai tiễn mình, ngược lại sau này mọi người còn có thể liên lạc với nhau trên mạng.
Không ngờ cô vừa đến cửa bộ phận văn thư thì gặp Minh.
“Mợ... Cô Lý, cô...” Minh nhìn thùng giấy trong tay Lý Tang Du thì không hiểu gì, tối hôm qua anh ta tìm cô khắp nơi vẫn không thấy, không gọi được điện thoại, không ngờ hôm sau lại gặp ở công ty.
“Tôi vừa xuất viện nên đến từ chức.” Cô nói rất lạnh nhạt.
“Hả? Tổng giám đốc phê duyệt sao?”
Danh Sách Chương: