Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường bệnh màu trắng không chút sức sống, thẫn thờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mọi ồn ào bên tai đều từ từ lắng xuống.

“Sao lại nhập viện nữa rồi?” Hoắc Vũ Khải đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Anh ta đi tới cạnh giường, đặt đồ trong tay xuống, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô.

Nghe thấy tiếng, Lục Nghiên Tịch mới quay đầu lại, thấy là Hoắc Vũ Khải, cô gắng nở nụ cười gượng gạo.

“Không muốn cười thì đừng có cười.” Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Vũ Khải rất đau lòng, nhưng anh ta chỉ có thể che giấu tình cảm này thật sâu, không cách nào nói ra.

Hoặc nên nói là… anh ta không muốn tạo thêm áp lực cho Lục Nghiên Tịch nữa.

“Những gì em muốn đều có được, nhưng bây giờ, em cũng không biết nên nói thế nào, em chỉ không muốn xa Tư Bác Văn thôi.” Thật sự không muốn. Khi khoảnh khắc này tới thật, đáy lòng Lục Nghiên Tịch chỉ có kháng cự mà thôi.

Cô suy nghĩ cả một ngày mà vẫn không thông. Bệnh của cô không thể kéo dài thêm nữa, dù gì Ngụy Như Mai cũng đã trở lại, cô muốn ly hôn thuận lợi thì dễ rồi, chỉ thiếu một câu nói là cô có thể trở thành vợ trước của Tư Bác Văn ngay.

Sự bi thương trên gương mặt cô nhân lên bội phần, Hoắc Vũ Khải đều thấy rõ: “Lần này Ngụy Như Mai trở về không phải đột nhiên. Bằng không đã chẳng trở lại trong thời gian thế này. Em có thể ngẫm lại xem, vì sao Tư Bác Văn lại bỗng dưng thay đổi thái độ với em.”

“Vì sao?” Lục Nghiên Tịch còn chẳng muốn dùng đầu óc để nghĩ nữa, thẳng thừng hỏi Hoắc Vũ Khải, ánh mắt tìm tòi mang theo vẻ kháng cự.

Cô muốn biết, mặt khác cũng không muốn biết.

Hoắc Vũ Khải không trả lời, chỉ đi ra ngoài phòng bệnh, tới khi trở về, trên tay anh ta cầm theo tạp chí tài chính và kinh tế, trên bìa là hình ảnh cô và Tư Bác Văn trong buổi tiệc, cả hai cùng nở nụ cười, nhìn trông ngọt ngào vô cùng.

“Nghĩa là sao?” Đáp án gần như đã được miêu tả vô cùng rõ ràng rồi, Lục Nghiên Tịch muốn khống chế bản thân không nghĩ nữa, nhưng lại không nhịn nổi.

Không thừa nhận cũng không được, cô đã bị lợi dụng rồi.

“Nếu không có những tin tức này, chắc Ngụy Như Mai cũng sẽ không trở về.” Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, thẳng tay phá vỡ lớp ngụy trang mỏng manh này. Nhưng những câu từ khuyên bảo cô ly hôn lại bị anh ta nuốt vào trong bụng.

“Vũ Khải, bố trí chuyện đi Los Angeles đi, tối nay em về đón mẹ ra nước ngoài.” Lục Nghiên Tịch bình tĩnh nói, đáy lòng đã hạ quyết tâm.

“Được.”

Hoắc Vũ Khải ngồi với Lục Nghiên Tịch một lát rồi mới rời đi.

Mà ngay khoảnh khắc ấy, cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng không nhịn nổi nữa.

Cô còn tưởng thời gian sau này có thể chung sống hạnh phúc với Tư Bác Văn. Trước khi cô đi xa, ít ra sẽ có những ký ức tốt đẹp, vậy thôi là đủ lắm rồi. Nhưng giờ thì sao chứ? Thì ra tất cả đều chỉ là lợi dụng.

Bức ảnh của hai người không phải chỉ đăng trên mỗi tạp chí kia, ngay cả các trang web truyền thông giải trí, trang tin tức cũng viết hai người thành một đôi ân ái. Không chỉ có ảnh trong bữa tiệc, còn có cả ảnh đi làm chung… rất đầy đủ.

Chẳng trách… chẳng trách Tư Bác Văn lại dồn hết tâm trí đối xử tốt với cô.

Vậy cô cũng không có gì đáng để lưu luyến cả. Giờ Ngụy Như Mai về rồi, cô càng níu kéo sẽ chỉ càng khiến Ngụy Như Mai chê cười, còn không bằng phóng khoáng lên, chủ động rời đi.

Nghĩ tới đây, cô lau khô nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó quyết đoán quay về biệt thự.

Khi Lục Nghiên Tịch đứng trước cửa nhà cũng đã đủ bình tĩnh, tới khi dì Lý ra mở cửa, cô mỉm cười nói: “Dì Lý, tôi về đón mẹ đi.”

Cô đã hỏi dì Lý từ trước, biết Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai không ở nhà nên gọi thẳng lái xe nhà họ Lục tới, cũng gọi cả bác sĩ gia đình, chỉ sợ dọc đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng dì Lý ban đầu còn cười hì hì giờ lại chợt bối rối ra mặt, chặn cửa không chịu nhường đường: “Mợ chủ, hay ngày mai cô lại đến đi. Hôm nay tối muộn thế này rồi, cũng không được tiện lắm đâu.”

“Không sao, hôm nay luôn.” Lục Nghiên Tịch cười khẽ, cứ thế đẩy cửa ra, lướt ngang qua dì Lý mà đi vào.

Cô vừa đánh mắt nhìn một cái đã thấy Ngụy Như Mai ngồi trên ghế sofa. Cô ta mặc một bộ quần áo ở nhà, bộ quần áo này còn là của cô, vì hơi rộng nên cô chưa từng mặc, vậy mà giờ được Ngụy Như Mai mặc vào còn vừa vặn hơn cô tưởng tượng, cứ như đặt may theo yêu cầu vậy…

Ha, cô nghĩ gì không biết nữa. Cô vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa trong đầu đi, nhướn môi cười: “Tôi tới đón mẹ tôi về.”

Nói cách khác là cô muốn dọn khỏi biệt thự này, cô không muốn ở lại căn nhà có sự tồn tại của Ngụy Như Mai chút nào nữa.

“Được, có cần tôi giúp gì không?” Ngụy Như Mai đứng lên, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng như trước đây.

Trông hơi chướng mắt, Lục Nghiên Tịch quay đầu đi: “Không cần.”

Cô còn gọi cả bác sĩ gia đình đưa Lý Tang Du từ trên giường ra tới xe, quãng đường ngắn ngủi như vậy thôi mà cũng tốn gần nửa tiếng. Tới khi đã sắp xếp xong xuôi, Lục Nghiên Tịch cầm theo vài bộ quần áo để thay: “Chào dì Lý, tôi đi đây.”

Nói xong, cô dứt khoát rời đi, không quay đầu lại.

Còn Ngụy Như Mai thấy Lục Nghiên Tịch như vậy liền che miệng cười nhạo: “Cô ta vẫn như trước đây, chỉ cần việc Bác Văn muốn làm là cô ta sẽ không từ chối, bao gồm cả việc nhường Bác Văn cho mình.”

Năm đó, nếu không phải Lục Nghiên Tịch mở lời trước thì Tư Bác Văn đã chẳng ở bên cô… Nhớ tới chuyện cũ, mặt Ngụy Như Mai vặn vẹo căm hận, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

“Cô ta muốn đi đâu thế? Định đưa bác Lý đi nằm viện sao?” Mãi một lúc lâu sau, Ngụy Như Mai mới dò hỏi.

Ban đầu dì Lý đã định đi rồi, nhưng thấy Ngụy Như Mai vẫn đứng yên tại đó nên cũng không biết nên nói gì cho phải. Giờ nghe cô ta hỏi thì mới đáp lời: “Chắc là muốn chuẩn bị tới Los Angeles.”

“Tới Los Angeles làm gì?” Giọng Ngụy Như Mai cao vút lên, nghe hơi chói tai. Sau khi phát hiện mình hơi kích động thì thoáng cái tỉnh lại: “Không phải ba mẹ cô ta gặp nạn ở Los Angeles à? Sao còn quay lại nơi thương tâm đó chứ?”

Cô ta biến chuyển quá nhanh, dì Lý thấy được, trong lòng âm thầm có sự phòng bị, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện nào dư thừa, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Nghe nói qua bên đó chữa bệnh, ở đó có chuyên gia.”

Dứt lời, dì Lý chuẩn bị rời đi, nhưng đằng sau lại vang lên câu hỏi của Ngụy Như Mai: “Khi nào bọn họ đi?”

Dì Lý đáp: “Không rõ nữa.”

Không rõ? Ngụy Như Mai nhìn chằm chằm dì Lý, nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó quay ngoắt sang chỗ khác, chạy lên lầu.

Lục Nghiên Tịch tuyệt đối không thể tới Los Angeles được!

Cô ta vừa nghĩ vừa gọi thẳng tới số của Vu Diễm My.

Vu Diễm My còn đang bận xử lý văn kiện, nghe tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên khi cô ta giật bắn người. Đây là số riêng tư của cô ta, cho nên cô ta chỉ hơi khựng lại rồi bắt máy ngay, giọng nói trầm xuống: “Không phải tôi đã nói đừng có liên lạc rồi à? Cô muốn làm gì?”

“Lục Nghiên Tịch chuẩn bị tới Los Angeles.” Ngụy Như Mai không quan tâm tới thái độ của Vu Diễm My, nói với giọng nhẹ bẫng.

Bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, sau đó Vu Diễm My mới tìm lại được giọng nói của mình: “Khi nào?”

“Không biết, nhưng cô ta nhất định không thể tới Los Angeles được. Giờ cô ta đã dọn khỏi biệt thự của Tư Bác Văn rồi, mọi chuyện còn lại giao cho cô đấy.” Ngụy Như Mai lạnh lùng nói.

“Vậy còn cô?”

Vu Diễm My vừa dứt lời đã nghe tiếng máy bận ‘tút tút…’ Lại còn thẳng tay giao việc này cho cô ta ư! Làm cô ta tức đến mức suýt đập luôn điện thoại. Nhưng chờ tới khi giận xong rồi, cô ta lập tức quay về nhà họ Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK