Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên này.

“Ưm.”

Hai mắt Lục Nghiên Tịch chậm rãi mở ra, cô dần tỉnh lại. Cô quan sát xung quanh nhưng chỉ nhìn thấy những bức tường tối đen như mực.

Đây là nơi nào? Tại sao cô lại ở đây? Nghi hoặc chậm rãi trỗi dậy trong lòng cô.

Lúc này lại có mùi khó ngửi bay tới.

“Khụ, khụ.”

Lục Nghiên Tịch bị sặc vì mùi khó ngửi này, cô không nhịn được mà ho khan.

Đây là mùi gì thế? Khó ngửi muốn chết, không hiểu sao mà Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy buồn nôn.

“Có ai không? Có ai ở đây không?”

Lục Nghiên Tịch hét lên, đôi mắt quan sát xung quanh, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.

Không có ai ở đây sao? Tại sao mình lại ở đây? Ai đã trói mình tới nơi này?

Một loạt câu hỏi nghi ngờ không ngừng nhảy lên.

Lục Nghiên Tịch nhìn đứa con chưa chào đời trong bụng mình, cô không thể để con phải chịu một chút thương tổn nào.

Cô lập tức im thin thít, chậm rãi di chuyển cơ thể của mình, nhẹ nhàng nghiêng người sang bên cạnh.

Lục Nghiên Tịch cũng không biết nơi này là nơi nào, chỉ là dựa vào cảm giác của mình mà cảm thấy nơi này rất bẩn và rất thối.

Ý thức nói với cô rằng cô phải chạy khỏi nơi này.

Cô không thể chết ở chỗ này, cô còn có con của mình, còn có…

Khi nghĩ đến đó thì nước mắt lại chảy ra…

Lục Nghiên Tịch tựa đầu lên quần áo và lau nước mắt.

Sau đó ánh mắt kiên định nhìn lướt qua xung quanh.

Đây là một nhà kho chỉ có một cánh cửa ở phía trước, rất rõ ràng là cánh cửa đó đã bị người ta khóa lại rồi.

Là ai muốn dồn cô vào chỗ chết? Rõ ràng là cô không có đắc tội với người nào cả.

Lục Nghiên Tịch chậm rãi di chuyển thân thể đến bên cạnh một tảng đá, cô đặt hai tay lên rìa tảng đá và bắt đầu ma sát.

Rẹt ~ rẹt ~ rẹt ~

Sợi dây kia không bị đứt chút nào, nó vẫn còn thô to như thế.

Bởi vì ma sát mà chỉ làm cho nó xuất hiện một lỗ nhỏ.

Lục Nghiên Tịch có chút hoảng hốt, chuyện gì đang xảy ra vậy, đau đớn trên tay khiến cho cô càng thêm hoảng sợ, cô không thể liên lụy đến con mình, đứa con chưa ra đời của cô vẫn còn nhỏ, không thể cứ bị mình làm mất như thế được.

Cô phải sống sót và rời khỏi đây, cô phải sinh con, mặc kệ con là trai hay gái thì cô cũng muốn mua đồ chơi và quần áo cho con, còn muốn đi dạo và chơi đùa với con, cô không thể chết như vậy được.

Một mớ ký ức ùa về, giống như khi mình còn nhỏ, vui vẻ nhảy nhót đáng yêu biết bao.

Cô không thể để con mình bị thương.

Dựa vào ý chí đó, Lục Nghiên Tịch chậm rãi tìm đúng vị trí ma sát dây thừng trên tảng đá.

Rất lâu sau đó, cái lỗ nhỏ trên sợi dây mới bị mài lớn hơn một chút.

Lục Nghiên Tịch thấy có hy vọng nên tiếp tục chậm rãi ma sát dây thừng.

Cô muốn đi ra ngoài, không ai đến cứu mình thì cô sẽ tự cứu mình ra ngoài.

Mài dây thừng một lát, Lục Nghiên Tịch có hơi mệt nên dựa vào vách tường bẩn thỉu, sau đó cô lại ngồi dậy và tiếp tục mài dây thừng.

“Cộp, cộp, cộp.”

Một loạt tiếng bước chân truyền tới.

Lục Nghiên Tịch lập tức bừng tỉnh, cô vội vàng kêu lên.

“Có ai không? Có thể cứu tôi không?”

Lục Nghiên Tịch kêu rồi lại kêu, theo tiếng bước chân càng lúc càng lớn, người nọ cũng càng ngày càng đến gần.

Lúc này, có một người đàn ông bước ra từ bên cạnh.

“Cô câm miệng cho tôi, ồn ào quá.”

Gương mặt người đàn ông kia đen kịt, ánh mắt hung ác nhìn về phía Lục Nghiên Tịch.

Người phụ nữ chết tiệt này, mình đang ngủ mà cũng bị cô ta đánh thức, con ả này muốn gì hả?

Khi người đàn ông há miệng định mắng cô.

Lục Nghiên Tịch không sợ chết ngắt lời gã: “Tại sao anh lại bắt cóc tôi? Nếu như anh bắt cóc tôi vì tiền, anh thả tôi đi, anh muốn bao nhiêu tiền thì tôi sẽ cho anh bấy nhiêu.”

Điều kiện này khiến cho người đàn ông trước mặt có chút do dự, gã chợt khựng lại.

Người đàn ông suy nghĩ một lát, gã nhìn Lục Nghiên Tịch đang ngồi dưới đất, dáng người của người phụ nữ này không tệ.

Lục Nghiên Tịch cho rằng người đàn ông trước mặt đã đồng ý.

Sau đó cô mạnh dạn nói: “Nói cho tôi biết vì sao anh lại bắt cóc tôi? Còn nữa, anh mau cởi trói cho tôi đi.”

Người đàn ông nghe thấy như vậy thì sững sờ, sau đó gã lập tức nở nụ cười, nụ cười kia thật sự có chút bỉ ổi.

“Hả? Tôi nói sẽ thả cô ra lúc nào chứ? Cô cũng quá đề cao bản thân rồi đó.”

Người đàn ông nhìn cô và nở nụ cười.

Lục Nghiên Tịch nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt của gã hoàn toàn xa lạ.

Gã bắt cóc cô làm gì? Mình cũng đâu có thù oán gì với người đàn ông này đâu chứ!

Người đàn ông đi một vòng xung quanh Lục Nghiên Tịch, gã cảm thấy dáng người của cô thật sự rất đẹp, gã không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Trong nhà kho yên tĩnh nên tiếng nuốt nước miếng cũng trở nên vang dội.

Lục Nghiên Tịch bị nhìn mà không khỏi hoảng hốt.

Người đàn ông này vừa muốn có nhiều tiền hơn lại muốn Lục Nghiên Tịch, gã cảm thấy thật đáng tiếc khi phải bỏ lỡ một người phụ nữ xinh đẹp như thế này.

Mồ hôi Lục Nghiên Tịch chảy xuống từ ngọn tóc, mồ hôi này không chỉ bởi vì cô không còn sức lực mà còn là vì nỗi sợ sệt đối với người đàn ông này.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch lập tức tái nhợt.

Lục Nghiên Tịch thấy gã không có động tác kế tiếp thì chợt thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn về phía người đàn ông, cô thật sự muốn biết tại sao gã lại bắt cóc mình.

“Tại sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK