Ánh sáng trong đôi mắt của Thái Vũ Hàng càng sâu hơn, anh ta nghiêng cơ thể về phía trước rút ngắn khoảng cách với Lý Tang Du, môi đẹp hơi nhếch lên mang theo ý cười.
Anh nhìn Lý Tang Du, thấp giọng nói nhỏ: "Tôi không nói đùa đâu."
Nơi sâu nhất con ngươi của anh ta lóe qua chấp niệm, Thái Vũ Hàng luôn có tình cảm đặc biệt với Lý Tang Du.
Mà Lý Tang Du lại cảm thấy chơi rất vui nên cô đáp trả lại ánh nhìn chăm chú của anh ta và trả lời: "Tôi rất dễ nuôi, có tiền là được."
Khuôn mặt nhỏ nhắn ứng hồng vì nhiệt độ, trong con ngươi đen trắng rõ ràng kia lại mang theo sự chờ mong, lông mày thanh tú nhướng lên mang theo ý cười ba phần đơn giản ngây thơ, bảy phần thành thục.
Lúc trước Lý Tang Du rất kín đáo, cô ém mình lại, vĩnh viễn cũng không làm mấy chuyện vượt qua giới hạn hay chuyện sai làm người ta hiều lầm. Nhưng hôm nay lại có sự khác biệt.
Cô cũng sắp ly hôn rồi.
Trước khi độc thân, tại sao cô lại không thể làm ra một chút chuyện thú vị chứ?
"Thế chẳng phải quá đơn giản sao?"
Tay trái của Thái Vũ Hàng luồn túi áo lấy ra một cái ví da màu đen, anh tùy ý móc ra một tấm thẻ tín dụng vứt trước mặt Lý Tang Du.
"Vậy thì coi như cô đã tìm được đúng người rồi đấy, tôi không có cái gì hết chỉ có thẻ là nhiều."
Anh mở bóp tiền phơi bày ra trước mặt Lý Tang Du, trong bóp da mỏng manh nhét hỗn độn bảy tấm thẻ, có tám tấm thẻ đã bị vỡ mất vì không thể chịu được sức ép.
Thân phận của anh ta không bình thường, anh ta là một siêu sao nên đến cả tiền cũng chỉ là chuyện anh ta chớp mắt một cái cũng có thể làm được.
Đột nhiên Lý Tang Du nhớ tới lời đồn về Thái Vũ Hàng trước khi tới văn phòng, lúc đó các hậu bối đều là fans của anh ta, nên họ thường xuyên chia sẻ một ít tin tức về anh ta.
Chỉ một cái ga trải giường đã dính mồ hôi khi Thái Vũ Hàng luyện tập khi bị người ta tha ra bán đấu giá trên internet, vậy mà cũng có một fans cuồng nhiệt chịu trả giá đến 1,5 tỷ để mua.
Lý Tang Du nghịch ngợm nghĩ, nếu như bản thân thật sự đi theo Thái Vũ Hàng, có phải chỉ cần cô tìm khăn mặt của anh ta đã dùng qua cũng đủ phát tài rồi không?
Cô nâng niu lấy tấm thẻ trên giường bị Thái Vũ Hàng ném qua, ánh sáng vàng rực rỡ lấp lóe hơi thở của tiền tài, người như vậy coi như tiện tay làm mất một tấm thẻ chắc chắn vẫn còn rất nhiều tiền.
Thái Vũ Hàng nhìn cô nâng tấm thẻ tín dụng kia bằng hai tay, một dáng vẻ nô lệ của tiền bạc đột ngột cảm thấy buồn cười, anh ta rút trong bóp tiền từng tấm thẻ tín dụng rồi ném nó trên giường.
"Những cái này đủ nuôi cô chưa?"
Giọng điệu tùy tiện, mặt mày vẫn như cũ trong suốt như dòng suốt, làm người ta chán ghét không nổi.
Lý Tang Du nhặt từng tấm thẻ lên, rồi thả vào trong lòng bàn tay, một xấp có vẻ dày làm cho Lý Tang Du cảm thấy chân thật vô cùng. Nhưng chân thật thì thế nào?
Đột nhiên cô lại có chút khổ sở, nhưng không biết khổ sở này đến từ đâu.
Thái Vũ Hàng nhìn thấy cô đột ngột thất thần như vậy, nụ cười ở khóe miệng cũng dần dần biến mắt, theo đó trái tim của anh ta cũng căng thẳng lên.
"Sao thế, tiền nhiều quá làm cho cô choáng váng à?"
Bầu không khí trêu đùa thành công được giảm bớt làm cho đôi mắt của Lý Tang Du lại cong lên một lần nữa, rất nhanh chuyện thống khổ đã bị Lý Tang Du ném ra sau đầu, cô không muốn buồn thêm nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Thái Vũ Hàng, Lý Tang Du giơ xấp thẻ trong tay ra trước mặt anh ta rồi lại rút tấm thẻ màu vàng lúc trước ra: "Tôi biết anh có tiền, nhưng nuôi tôi cũng chỉ cần một tấm này là được rồi."
Đêm này cô cứ thả lỏng đi, từ trước đến giờ trong đầu toàn là Lục Huyền Lâm, cũng nên quên đi một lúc rồi.
Thái Vũ Hàng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn đều tắp, nói: "Hóa ra giá trị bản thân của cô lại rẻ như vậy, thế sao không dứt khoát ly hôn với Lục Huyền Lâm đi, tôi có thể đối xử với cô tốt hơn gấp mấy lần anh ta."
Câu sau nói ra cửa miệng thì con ngươi của Thái Vũ Hàng đột ngột đen lại, giọng điệu của anh cũng trầm xuống không trêu đùa nữa, nếu người tinh tế nghe được sẽ phát hiện ra thâm ý trong đó.
Chỉ tiếc là Lý Tang Du chỉ cười nhẹ, con người của Thái Vũ Hàng từ trước đến giờ đều vô lý ngổ ngược, cô cũng theo bản năng mà quên đi sự khác thường của anh ta, vậy nên cô xem câu nói và giọng điều kỳ lạ vừa rồi cũng giống như những câu chuyện cười anh ta hay nói trong dĩ vãng mà cho qua.
"Đêm nay anh dẫn tôi đi liền đi, tôi thật sự ở bệnh viện đến ngốc luôn rồi."
Lý Tang Du ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong đôi mắt lấp lánh mang theo sự chờ mong.
So với Lý Uyển Khanh, cô không muốn mình cô đơn ở lại nơi này.
"Cô thật lòng muốn sao?" Thái Vũ Hàng đưa tay ra quấn lấy một lọn tóc dài của cô trên đầu ngón tay, con ngươi nghiêm túc mang theo một chút ý thật lòng, giống như anh đang suy nghĩ lời đề nghị này có tính khả thi hay không.
Môi Lý Tang Du cong lên, lộ ra tám chiếc răng trắng như ngọc, gương mặt bắt đầu trở nên dịu dàng: "Thật lòng, thật hơn cả vàng nữa."
Cô không ngủ chỗ này được, mà cũng thả lỏng không được, nửa đêm cô lại mơ về quá khứ đau khổ của mình.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Lý Tang Du, sẽ phát hiện ra ngay mặc dù làn da trắng mỏng cũng không che được máu ứ đọng nhàn nhạt ở dưới mắt, trong con ngươi sáng ngời tinh tế cũng bị tơ máu che kín.
Cô rất mệt mỏi nhưng chỉ cần nhắm mắt lại lại thấy mặt Lục Huyền Lâm, những hồi ức đồng thời liên quan đến anh cũng vọt tớt manh theo oan ức và đau khổ, làm cho tâm trí và lòng người bất an.
Thái Vũ Hàng không do dự nữa, khóe môi anh ta âm thầm câu lên mang theo ba phần xấu xa, Thái Vũ Hàng lập tức bắt cánh tay của Lý Tang Du rồi kéo cô đứng lên từ trên giường bệnh.
"Như ý cô muốn."
Bốn chữ đơn giản từ miệng anh ta nói ra thành công làm gương mặt Lý Tang Du nở ra nụ cười.
Lần đầu tiên Thái Vũ Hàng cảm thấy bản thân điên cuồng như thế.
Nhưng chỉ cần Lý Tang Du nói ra khỏi miệng, anh ta sẽ liều mạng mà đồng ý với cô.
Đưa cô thoát khỏi bệnh viện, chuyện này có gì đâu khó khăn chứ?
Lý Tang Du được anh ta nắm cổ tay dắt đi, dọc theo đường đi họ đều chạy bộ, đêm khuya trong bệnh viện to lớn như thế chẳng khác gì chốn lao tù giam giữ tự do của linh hồn.
Hô hấp của cô do vậy cũng rối loạn, cảm giác tim đập mạnh rõ ràng như thế Lý Tang Du chưa từng trải nghiệm qua bao giờ.
Lúc chạy đến gara, tim của Lý Tang Du đã không thể đập loạn được nữa, nhưng nụ cười trên mặt cô lại càng ngày càng xán lạn hơn, cô đứng ở bên cạnh xe Thái Vũ Hàng điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Lý Tang Du nhìn về phía Thái Vũ Hàng, tay cô bị anh ta siết chặt thật chặt trong lòng bàn tay: "Chúng ta như thế này có tính là bỏ trốn không?"
Bỏ trốn? Thái Vũ Hàng nhìn Lý Tang Du cũng thật sự có được một khái niệm mới mẻ.
"Cô nói bỏ trốn cũng được, hay nói tôi bắt cóc cô đi cũng được, cô vui vẻ là được rồi."
Mục đích chính của anh ta là muốn cô thật sự cười từ sâu trong đáy lòng, chứ không phải là một người ở trong bệnh viện mà hồn vía lại ở trên mây.
Anh ta cũng biết hành động của Lục Huyền Lâm, anh cũng không thể khiến cho Lý Tang Du cười thật lòng thì không hợp với một người chồng đúng chuẩn.
Thái Vũ Hàng đội mũ đè thấp vành nón sau che khuất hơn nửa khuôn mặt, điệu bộ nở nụ cười thản nhiên cũng không thể thấy rõ ràng nhưng trong khóe mắt cong cong của Lý Tang Du, cô lập tức nhận biết tâm trạng của anh ta mồn một.
Anh ta mở cửa xe, Lý Tang Du thuận tiện ngồi vào vị trí kế bên tài xế, đợi cho Thái Vũ Hàng cũng vào ngồi xuống, trạng thái của cô vẫn còn rất hưng phấn.
"Chúng ta đi đâu?"
Ánh mắt của Lý Tang Du sáng lên, không chút nào giống với một người trưởng thành cần có lòng phòng bị người khác mà ngược lại cô giống như học sinh cấp ba đơn thuần và trẻ con.
Thái Vũ Hàng nhìn bộ đồ bệnh nhân màu trắng chướng mắt trên người cô, lông mày kiếm không khách khí mà nhăn lại: "Cô mặc quần áo này quá vướng víu, trước tiên tôi dẫn cô đi đổi một bộ mới."
Lý Tang Du không hiểu cúi đầu nhìn bản thân mình, cô đang mặc một bộ đồ bệnh nhân màu trắng rất thoải mái chẳng qua thật sự có chút kỳ lạ.
"Được, anh nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó!"
Cô ma sát lòng bàn tay trái phải vào nhau, một dáng vẻ rục rà rục rịch như thằng bé con, đột nhiên Thái Vũ Hàng nở nụ cười.
“Cô không sợ tôi bán đứng cô sao?”
“Tôi nói sợ thì anh có tin không?”
Lý Tang Du hơi nhíu mày nhìn Thái Vũ Hàng, đôi mắt giảo hoạt lại xinh đẹp như một tiểu hồ ly.
Danh Sách Chương: