Lục Nghiên Tịch đến nhà họ Tư vừa kịp trong vòng ba mươi phút.
Vì Tư Bác Văn đã đánh tiếng với bảo vệ từ trước nên Lục Nghiên Tịch đi vào luôn, không bị ai ngăn cản.
Lục Nghiên Tịch thở hồng hộc, cứ đứng ở cửa như thế, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
"Tư Bác Văn, muộn rồi còn bắt tôi tới đây làm gì?"
Lục Nghiên Tịch không thể hiểu nổi, rốt cuộc người đàn ông này lại nổi điên gì đây? Đêm hôm khuya khoắt cũng không để cô yên.
"Anh muốn gì thì nói thẳng đi."
Lục Nghiên Tịch không muốn lãng phí thời gian với Tư Bác Văn.
Tư Bác Văn ngồi trên sô pha, lạnh lùng cất tiếng.
"Bảo cô qua đây là để giúp tôi một chuyện."
Nghe anh nói vậy, Lục Nghiên Tịch ngây ra như phỗng. Cô mở to hai mắt.
"Tôi không nghe nhầm chứ? Đường đường là tổng giám đốc Tư Thị mà lại đi nhờ một nhân viên nhỏ bé như tôi giúp đỡ ư?"
Bỗng Lục Nghiên Tịch cực kỳ bất ngờ.
Tư Bác Văn liếc mắt nhìn cô: "Đừng lắm lời."
Vừa lúc đó, giọng nói của quản gia truyền vào tai, ông ta đi tới trước mặt Tư Bác Văn với khuôn mặt đầy lo lắng.
"Thưa ông chủ, cậu chủ không chịu ngủ ạ."
Quản gia khó xử nhìn Tư Bác Văn, không biết nên làm thế nào.
Tư Bác Văn không vội trả lời quản gia mà quay đầu thoáng nhìn Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh.
"Giờ thì tới lúc cần cô giúp rồi, Lục Nghiên Tịch."
Hóa ra từ khi đuổi Ngụy Như Mai đi, Gia Bảo cứ gào khóc đòi tìm mẹ.
Trẻ con mấy tuổi mà khóc là không ai cản nổi.
Từ lúc bắt đầu khóc đến giờ vẫn không ai dỗ được cậu bé.
Gia Bảo cứ khóc mãi, giọng ngày càng khàn đi.
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch sững người.
Cô ngạc nhiên nhìn Tư Bác Văn như sợ mình nghe nhầm.
"Tôi?"
Đùa gì thế, đến họ cũng không dỗ được Gia Bảo thì sao cô làm được.
Thậm chí cô còn chưa có con, biết dỗ kiểu gì đây.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch thấy hơi đau đầu.
"Tôi không làm được đâu."
Lục Nghiên Tịch từ chối không chút nghĩ ngợi.
Giây kế tiếp, giọng nói của Tư Bác Văn vang lên.
"Không được."
"Cô đi lên cho tôi, không chịu thì tự gánh lấy hậu quả đi."
Giọng Tư Bác Văn chứa đầy sự đe dọa khiến người ta thấy hơi rợn người.
Lục Nghiên Tịch mở to mắt, người đàn ông này muốn uy hiếp thì nói thẳng đi, lúc nãy còn nói nhờ giúp đỡ gì chứ, nghe buồn cười thật.
"Tư Bác Văn!"
"Anh làm vậy khác nào đe dọa tôi."
Lục Nghiên Tịch nắm chặt tay, nếu như Tư Bác Văn thật sự muốn uy hiếp cô thì cô không nghe theo đâu.
Cô sắp chết rồi, đâu còn gì có thể làm cô sợ hãi.
Tư Bác Văn nhếch mép, nhìn cô với vẻ trêu tức.
"Đúng, không sai."
"Tôi đang đe dọa cô đấy!"
Anh cược Lục Nghiên Tịch nhất định sẽ giúp mình. Chắc chắn là vậy.
Không hiểu tại sao nhưng Tư Bác Văn luôn tin vào điều đó.
Ngay khi Lục Nghiên Tịch chuẩn bị từ chối rồi xoay người bỏ đi thì giây phút đó, tiếng khóc thút thít của một đứa trẻ bỗng truyền vào tai cô.
Âm thanh ấy làm Lục Nghiên Tịch ngây người.
Cứ như thể ai đó đang tóm chặt dây cung trong lòng vậy, nhất thời cô không biết nên làm sao cho phải.
Bước chân chuẩn bị cất bước cũng cứng đờ tại chỗ.
"Tôi..."
Sau đó, giọng nói của Tư Bác Văn lại vang lên.
"Lục Nghiên Tịch, xin hãy giúp tôi chuyện này."
Phải biết rằng Gia Bảo đã khóc rất lâu, nếu còn khóc nữa thì sẽ không tốt cho cổ họng của nó.
Tiếng khóc của đứa trẻ văng vẳng bên tai không ngừng.
Không hiểu sao Lục Nghiên Tịch thấy lòng mình hoảng loạn, không biết qua bao lâu, cô cắn răng đồng ý.
"Được."
"Nhưng không phải tôi nể mặt Tư Bác Văn anh đâu, chẳng qua là vì tôi thấy đứa trẻ kia khóc tội nghiệp quá thôi."
Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn Tư Bác Văn, cô không sợ lời dọa dẫm của anh đâu.
Tiếp đó, Lục Nghiên Tịch cất bước đi lên lầu.
Tiếng khóc của đứa bé truyền tới từ đâu, Lục Nghiên Tịch đi theo hướng đó.
Nhìn bóng lưng của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt quản gia đầy sốt ruột.
"Ông chủ, có cần tôi tìm thêm vài người xem có dỗ được cậu chủ không ạ?"
Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Gia Bảo mà lòng còn hãi hùng.
Mấy người giúp việc, bà vú cùng nhau ra trận mà chẳng làm gì được cả.
Chứ nói gì đến một Lục Nghiên Tịch nho nhỏ.
Sau một hồi suy nghĩ, quản gia thấy vẫn nên tìm thêm vài người, như vậy sẽ tương đối an toàn hơn.
Nhưng quản gia vừa nói xong thì Tư Bác Văn ngắt lời.
"Không cần."
"Chờ xem thế nào."
Tư Bác Văn ngồi trên sô pha, nét mặt đầy hờ hững.
Chẳng hiểu sao anh cứ thấy tâm trạng là lạ thế. Anh tin tưởng Lục Nghiên Tịch nhất định sẽ dỗ được Gia Bảo hết khóc.
Tư Bác Văn không biết nên giải thích như nào, chỉ cho là vậy thôi.
Nhìn dáng vẻ liệu trước của Tư Bác Văn, quản gia bĩu môi, không nói nữa.
...
Bên này, Lục Nghiên Tịch cất bước vào phòng.
Cô thấy một bé trai bé bỏng đang ngồi trong góc, mở to đôi mắt nhìn mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu thấm đẫm nước mắt lẫn nước mũi.
Đây chắc là Gia Bảo rồi...
Trong lúc suy nghĩ, Lục Nghiên Tịch từ từ đến gần Gia Bảo.
Cảm nhận được Lục Nghiên Tịch đang đến gần, Gia Bảo bỗng òa khóc.
Cậu bé vốn đã khóc đến độ thở không ra hơi, nay giọng càng khàn hơn.
Thấy Gia Bảo như thế, trái tim Lục Nghiên Tịch bỗng nhiên siết lại, rất đau.
Lục Nghiên Tịch cứ tưởng mình không thể nào thích Gia Bảo nổi, dù gì đó cũng là con của Ngụy Như Mai.
Có làm sao thì chỉ cần nghĩ tới Ngụy Như Mai thôi là Lục Nghiên Tịch đã ghét cay ghét đắng rồi.
Không ngờ dáng vẻ đáng yêu, non nớt của Gia Bảo lại làm Lục Nghiên Tịch yêu thương nó đến thế.
Cô tới gần Gia Bảo từng chút một, vừa đi tới vừa không ngừng từ tốn dỗ cậu bé.
"Gia Bảo, đừng khóc nữa nào."
"Gia Bảo của chúng ta là ngoan nhất."
Trẻ nhỏ nhớ mẹ vốn dĩ là vì không muốn rời xa mẹ.
Hành động của Lục Nghiên Tịch làm Gia Bảo bỗng quên khóc.
Cậu bé tròn mắt nhìn Lục Nghiên Tịch ở đối diện.
Lục Nghiên Tịch mỉm cười, tới gần Gia Bảo rồi lau khô toàn bộ nước mắt ở khóe mắt cậu bé.
Danh Sách Chương: