Hoắc Vũ Khải vui khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, mặc dù sẽ khó chịu nhưng thà đau một lần rồi thôi, cắt đứt sớm cũng tốt.
Anh ta gọt táo cho Lục Nghiên Tịch xong, lấy cớ đi rửa tay để ra khỏi phòng bệnh. Lúc ngang qua phòng kế bên, anh ta cố tình liếc nhìn vào trong, Tư Bác Văn đang an ủi Ngụy Như Mai.
Chỉ liếc một cái Hoắc Vũ Khải cũng cảm thấy đáng ghét vô cùng, ngoảnh đầu đi đến nhà vệ sinh.
Anh ta ghét cay ghét đắng những việc mà Tư Bác Văn đã làm, cũng thấy buồn cho Lục Nghiên Tịch, đến mức khiến anh ta vô cùng mất bình tĩnh, đành phải ở trong nhà vệ sinh một lúc cho tâm trạng lắng xuống, sợ bị Lục Nghiên Tịch phát hiện ra sơ hở.
Đợi một lúc lâu mà không thấy Hoắc Vũ Khải quay lại, Lục Nghiên Tịch lo anh ta sẽ chạm mặt Tư Bác Văn. Cô vội vàng ra khỏi phòng bệnh, vô thức liếc nhìn vào phòng bệnh kế bên.
Chỉ cần một cái nhìn này thôi cũng khiến cô thật sự muốn khoét mắt mình ra. Đúng là tự đào hố chôn mình, vậy mà cô lại muốn đi xem thử. Muốn đã đành, đằng này còn nhìn thấy rõ cảnh tượng ấy của hai người họ.
“Nghiên...” Hoắc Vũ Khải chầm chậm bước đến, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy sắc mặt của Lục Nghiên Tịch. Anh ta không giấu nổi tò mò, đi thẳng tới đó, đẩy cửa phòng bệnh của Ngụy Như Mai.
Ánh mắt bốn người chạm nhau.
“Chậc chậc, đúng là đôi tình nhân trơ trẽn, lại làm ra mấy chuyện thế này ở bệnh viện, chẳng lẽ không biết trong phòng bệnh có camera à?” Đây là phòng ICU, sợ bệnh nhân xảy ra bất trắc nên mới gắn camera, Hoắc Vũ Khải chỉ tốt bụng nhắc nhở.
Lục Nghiên Tịch thoáng sửng sốt, ngây ngốc nhìn hai người họ.
Tư Bác Văn ngồi trên ghế, còn Ngụy Như Mai thì ngồi trên đùi Tư Bác Văn, bàn tay băng bó khoác lên vai anh.
“Đúng thật, thú vui đặc biệt nhỉ.” Lục Nghiên Tịch cố nặn ra nụ cười, sau đó nhìn về phía Hoắc Vũ Khải: “Tụi mình không nên quấy rầy người ta, đi thôi.”
“Đi gì mà đi, em và anh ta mới là vợ chồng đấy! Em định để yên cho anh ta làm mấy trò mèo với người khác như vậy à? Lục Nghiên Tịch, từ khi nào mà em hèn nhát thế hả?” Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch bằng ánh mắt không hiểu nổi, bỗng nhiên anh ta có cảm giác cô thay đổi rồi.
Đối với Tư Bác Văn, cô luôn vô cùng ngang ngược, còn bây giờ thì sao? Bày ra ngay trước mắt mà vẫn chịu đựng được? Nhưng mà xin lỗi nhé, Lục Nghiên Tịch có thể nhịn còn anh ta thì không.
Như thể vừa nghe thấy một chuyện hài hước, Tư Bác Văn lập tức bật cười thành tiếng: “Hoắc Vũ Khải, đây là chuyện của gia đình tôi, vợ tôi còn chẳng bận tâm, anh bận tâm cái gì?”
Giọng điệu lạnh nhạt nhưng ánh mắt anh lại dừng trên người Lục Nghiên Tịch. Sắc mặt cô bình thản như thể không liên quan gì đến anh, chẳng hiểu sao lại khiến anh bực bội. Nhưng khi tầm mắt dời xuống, thấy hai tay Lục Nghiên Tịch nắm chặt, bỗng nhiên anh lại rất thoải mái.
Cô chỉ đang giả vờ thôi.
Để ý thấy ánh mắt của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch thả lỏng tay ra: “Đi thôi Vũ Khải, thật sự em không bận tâm đâu, đằng nào em và anh ta cũng sắp ly hôn rồi.” Giọng điệu của cô rất bình thường, giống như đang bàn xem bữa sáng ngày mai nên ăn bánh quẩy kèm sữa đậu nành hay là ăn bánh bao vậy.
Khiến cơn giận của Tư Bác Văn từ từ bộc phát.
“Tôi không quấy rầy hai người nữa, ngày mai gặp ở tòa.” Dứt lời, cô thong thả xoay người, đi thẳng về phòng bệnh kế bên.
Sau khi khép cửa lại, chân tay cô mới mềm nhũn. Nếu Hoắc Vũ Khải không kịp thời đỡ cô thì sợ rằng cô đã ngã quỵ xuống đất rồi.
Những ảo tưởng và những thứ gọi là ngọt ngào trước kia, bây giờ nhìn lại đúng là nực cười. Khóe miệng cô nhếch lên nụ cười hờ hững, cuối cùng nước mắt lăn dài.
Khó chịu, cô thật sự rất khó chịu. Trước đây cô chỉ suy đoán mà thôi, vẫn giữ cho mình một tia hy vọng, nhưng bây giờ thực tế ở ngay trước mắt, khiến cô không muốn tin cũng không được: “Vũ Khải, em đã làm gì sai mà anh ta lại đối xử với em như vậy, cả ông trời cũng đối xử với em như vậy...”
Hoắc Vũ Khải tưởng rằng Lục Nghiên Tịch nói ông trời là chỉ việc để cô gặp gỡ Tư Bác Văn, hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Ôm Lục Nghiên Tịch vào lòng, trong mắt anh ta tràn ngập chua xót: “Nghiên Tịch, chúng ta rời khỏi đây sớm đi. Nếu em không muốn mở lòng với anh thì anh sẽ chỉ ở bên cạnh em thôi, nhất định sẽ không làm em tổn thương.” Càng không bao giờ khiến cô đau lòng nhiều như Tư Bác Văn.
Nhưng lời của anh ta giống như rơi xuống biển sâu, không được hồi đáp.
Đến khi nghi hoặc cúi đầu nhìn, anh ta mới thấy Lục Nghiên Tịch đã nhắm mắt, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng cao.
“Y tá, y tá!” Anh ta vội vàng hô to, cả người đều dồn hết tâm trí vào Lục Nghiên Tịch nên không hề để ý thấy điện tâm đồ của Lý Tang Du đã nhích lên một chút.
Y tá tức tốc chạy tới, đêm hôm lại bắt đầu bận rộn. Lúc này chiếc giường nhỏ bên cạnh trở thành nơi để Lục Nghiên Tịch nằm, tiến hành hạ sốt và truyền nước.
Hoắc Vũ Khải bận ngược bận xuôi.
Còn phòng bên cạnh cũng đã nghe thấy tiếng kêu. Vì bị chen ngang giữa chừng nên Tư Bác Văn ngăn cản sự chủ động lần này của Ngụy Như Mai. Sau khi dỗ dành cô ta nằm lên giường, anh liền nghe thấy tiếng ồn ào ở phòng bên. Loáng thoáng nghe được là lên cơn sốt, anh bất giác nghĩ ngay đến Lục Nghiên Tịch, bởi vì cơ thể của cô rất dễ bị sốt.
“Bác Văn.” Ngụy Như Mai nhẹ nhàng gọi, nhưng người trước mặt lại không hề có phản ứng. Sắc mặt cô ta không khỏi lạnh lẽo, rõ ràng người ở trước mắt nhưng tâm trí lại bay đi đâu mất. Nghĩ vậy, cô ta bực bội hừ một tiếng rồi quay lưng lại.
Tiếng động thu hút sự chú ý của Tư Bác Văn, anh khẽ cau mày, không hề hay biết Ngụy Như Mai đang tức giận. “Sao thế?” Giọng anh vẫn dịu dàng.
“Anh muốn đi thăm Lục Nghiên Tịch thì cứ đi đi. Dù sao vết thương của em cũng nhẹ, vốn dĩ có thể ra viện rồi nhưng anh lại cứ bắt em phải nằm viện. Giờ thì hay rồi, ai mà biết có phải Lục Nghiên Tịch giả vờ giả vịt để cướp anh đi hay không!” Ngụy Như Mai buồn bực nói, lại dịch về phía mép giường để tỏ ý mình đang tức giận.
Tư Bác Văn bật cười, cứ tưởng cô ta bị làm sao, hóa ra là ghen. Anh dứt khoát đứng dậy, đặt Ngụy Như Mai nằm thẳng: “Được rồi, đừng đè lên vết thương, cho dù cô ta có chết trước mặt anh thì anh cũng không thèm nhìn lấy một cái, được chưa?”
“Vậy còn tạm.” Có được câu trả lời mình muốn, Ngụy Như Mai mới cười nói, miệng cũng chu lên.
Tư Bác Văn ân cần hôn một cái.
Hoắc Vũ Khải đi rót nước nóng, lúc đứng ở bên ngoài, anh ta nắm chặt ấm nước, đốt ngón tay trắng bệch.
Anh ta rất hối hận, muốn cho mình hai cái bạt tai. Nếu biết trước Tư Bác Văn là người như vậy, hồi đó chắc chắn anh ta sẽ không để Nghiên Tịch kết hôn với Tư Bác Văn!
Anh ta luôn muốn Nghiên Tịch được hạnh phúc, nhưng trừ bản thân mình ra, sao anh ta có thể yên tâm giao cô cho người khác được? Càng nghĩ anh ta càng kiên định với suy nghĩ trong lòng. Nếu có thể, anh ta sẽ tự mình đem lại hạnh phúc cho Nghiên Tịch, đây là lời hứa của anh ta với chính bản thân mình.
Danh Sách Chương: