Nếu không phải bây giờ cô đang đói đến da bụng dán vào da lưng, thì cô nhất định sẽ cà khịa lại.
Cảm nhận được cơ thể của Lý Tang Du hơi run lên, Lục Huyền Lâm giơ tay ôm vai cô: “Sao cô yếu ớt thế?”
“Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn cơm.”
“Không phải bảo dì Vương nấu cơm cho cô rồi sao?”
“Vội đến công ty, chưa ăn.”
“Lý… Tang… Du!”
Người phụ nữ này thiếu đòn hay sao? Khiến bản thân đói đến thế này.
Âm thanh gào thét trước khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, vang vọng khắp cả tòa nhà.
……
“Lăng Giai Âm, mau xem tổng giám đốc ra rồi kìa, lần đầu tiên gặp được tổng giám đốc.” Tiền An Na – một nhân viên trẻ mới tới, nhìn chằm chằm vào hai bóng người từ thang máy bước ra, giống như phát hiện ra lục địa mới vậy.
“Mau đi thôi, tối nay còn phải tăng ca, đúng là mệt chết mất, cô còn có tâm trạng xem à?”
“Người phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc có phải là Lý Tang Du không?”
“Lý Tang Du?” Nghe thấy câu này, Lăng Giai Âm lúc này mới ngước mắt nhìn về phía mà đồng nghiệp nhìn không chớp mắt.
Lúc này sức hút của Lý Tang Du lớn hơn so với Lục Huyền Lâm, dù gì có tin đồn là kẻ thứ ba đã lâu, ai cũng muốn xem rốt cuộc trông thế nào.
“Vóc dáng của Lý Tang Du thật hoàn hảo…” Tiền An Na vẫn luôn dán mắt vào Lý Tang Du được Lục Huyền Lâm ôm từ thang máy ra: “Cô ấy trông thật xinh đẹp, da trắng ngần, tóc vừa đen vừa bóng, ngũ quan giống như được vẽ nên vậy, chẳng trách được tổng giám đốc nhìn trúng, cuối cùng tôi đã biết sao lại có nhiều người nói xấu cô ấy thế rồi.”
“Cô mới đến được bao lâu, biết cái gì chứ?”
“Dựa vào trực giác của phụ nữ! Phụ nữ đều thích đố kỵ, đặc biệt là với những người phụ nữ xung quanh, vốn là không chịu được người ta tốt hơn mình, thế nên từ ngày đầu tiên vào đây tôi đã không tin Lý Tang Du là một thánh nữ, hôm nay vừa nhìn quả đúng là vậy, một người phụ nữ có vốn liếng như vậy cần phải giả bộ sao?”
“Tôi thấy rất kỳ lạ, lúc những tin đồn dậy sóng khắp nơi trước đây, chưa từng thấy tổng giám đốc và Lý Tang Du xuất hiện cùng nhau trước mặt mọi người, bây giờ hình như thường xuyên nhìn thấy tổng giám đốc quên tài liệu, bây giờ hai người lại cùng nhau ra ngoài, họ không sợ vợ tổng giám đốc biết sao?”
“Việc này quả thực rất kỳ lạ, trước nay chưa từng gặp vợ tổng giám đốc.”
“Không ai biết vợ của tổng giám đốc xấu hay đẹp, giống như một người tàng hình vậy.”
……
Tập đoàn Lục thị có hai gara, một cái là để công ty và nhân viên dùng, cái còn lại là gara xe riêng của cá nhân Lục Huyền Lâm.
Người có tiền đều có sở thích sưu tập quái lạ, Lục Huyền Lâm cũng không ngoại lệ, anh thích xe, hễ xe nổi tiếng ra mẫu mới, anh nhất định sẽ mua điên cuồng.
Trong gara riêng của anh ở tập đoàn Lục Thị có bảy, tám chiếc xe xa xỉ mẫu mới, còn chưa tính xe trong gara tầng hầm của biệt thự.
Lục Huyền Lâm đưa Lý Tang Du lên một chiếc xe việt dã mới nhất màu xanh.
“Đi đâu thế?” Lý Tang Du hỏi.
“Nhà hàng đồ Âu Nha Đồ.”
Nghe vậy, Lý Tang Du ngây người, đó không phải là nhà hàng đồ Pháp mà Thời Nhiên Phong dẫn cô đi sao?
Anh ta muốn làm gì thế?
Chẳng trách anh mời cô ăn cơm, lẽ nào là vì chuyện lần trước?
Lục Huyền Lâm liếc Lý Tang Du vẫn đang ngẩn ra: “Cô biết đánh piano lúc nào vậy?”
“Hồi nhỏ đã biết rồi.”
Hôm đó thấy cô đánh piano, Lục Huyền Lâm thật sự thấy rất bất ngờ, kết hôn hai năm, anh chưa từng biết cô biết cái gì, thích ăn gì, thích mặc gì, thậm chí còn chưa từng cùng cô ăn một bữa cơm.
Tối hôm đó thấy cô cùng một người đàn ông ngồi đánh piano cùng nhau, đúng là khiến anh ta ghen đến muốn giết người.
“Sao bỗng nhiên anh lại muốn ăn cơm cùng tôi thế?” Lý Tang Du vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng.
“…Coi như là đáp lại… tối qua.”
Ai đáp lại ai?
Lý Tang Du không rảnh nghĩ kỹ, trái tim nhói đau, cười nói: “Vậy tôi đúng là rẻ rúng nhỉ, một buổi tối đổi một bữa cơm.”
Lời này sao nghe có vẻ châm chọc như thế?
“Lý Tang Du, cô không nói chuyện thì sẽ chết à?”
“Không biết bữa cơm này của tôi so với những người phụ nữ khác từng lên giường của anh, là đắt hay là rẻ?” Lý Tang Du tiếp tục không sợ chết, hỏi.
“Kít!” Xe đột nhiên phanh lại.
Cũng may cô thắt dây an toàn, nếu không chắc chắn sẽ đập vào kính chắn gió, không hủy nhan sắc cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.
“Cái miệng này của cô không có cửa à? Nói chuyện cũng không dùng não?”
Cô đâu có nói sai, tức giận cái gì chứ.
Xe lại lần nữa khởi động.
Cả quãng đường, hai người chẳng ai nói một lời, mãi đến khi xe dừng ở chỗ đỗ xe chuyên dụng của nhà hàng Âu, hai người mới phá vỡ cục diện đông cứng này.
“Tôi không muốn ăn ở đây.” Lý Tang Du nhớ ra chuyện thân mật giữa anh và Mộ Nhã Kỳ.
“Tôi rất muốn ăn ở đây.” Lục Huyền Lâm không để cô suy nghĩ và bàn bạc thêm, đi vào luôn.
“Anh cố ý!”
“Tôi cố ý đấy.”
“Anh dây dưa mập mờ với người phụ nữ khác, còn có đạo lý không?”
Lục Huyền Lâm dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Cô chỉ nhớ tôi cùng người phụ nữ khác, sao không nói cô cũng mập mờ với người đàn ông khác?”
“Con mắt nào của anh thấy tôi mập mờ với người khác?”
“Hai người ngồi cùng nhau đàn piano, anh dựa em tựa, đúng là tri âm ha!” Giọng của Lục Huyền Lâm phút chốc cao lên mấy độ.
“Vậy cũng hơn hai người khoác tay nhau, anh anh em em.”
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nhường ai.
“Ngài, cô, hai người…” Một nhân viên đứng bên cạnh họ.
Hai người không vui trong lòng đồng thời lườm nhân viên đó.
Nhân viên vô tội sợ hãi, lập tức im lặng.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm lên tiếng: “Tôi muốn món ngon nhất ở đây.”
“Vâng!” Nhân viên phục vụ cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng lui xuống.
“Cô có quyền gì mà chất vấn tôi?”
Phải đó, Lý Tang Du cô chẳng qua là bà trẻ trên danh nghĩa của nhà họ Lục, nói thẳng ra chính là công cụ sinh sản, cô có tư cách gì mà quản việc của anh?
“Vậy cũng đừng hỏi chuyện của tôi.” Lý Tang Du cũng không muốn hỏi nữa, hà tất phải tự chuốc bực mình.
“Cô là người của tôi, ai cho phép cô dây dưa với người đàn ông khác? Nói, người đó là ai?”
Đúng là vừa ngông cuồng vừa già mồm át lẽ phải.
Tính ương bướng của Lý Tang Du cũng dâng lên: “Sếp Lục, có bản lĩnh thì tự điều tra đi, hỏi tôi làm gì?”
Cô mới không ngốc nghếch đến thế, nói ra Thời Nhiên Phong, đó là nơi cuối cùng từng giúp cô lánh nạn, thế nên về công về tư, cô cũng sẽ không bán đứng anh ấy.
Một tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Lục Huyền Lâm: “Thật sự cho rằng tôi không điều tra được? Tốt nhất là thành thật khai báo, đừng đợi tôi điều tra ra.”
Lý Tang Du lười trả lời, cô đói đến không còn sức lực đã dùng hết năng lượng của mình vào ánh nhìn sắc bén vừa nãy.
“Cô đúng là một người phụ nữ thay đổi thất thường, mới đong đưa Thái Vũ Hàng, lại thêm một tên đàn piano, rốt cuộc đã câu dẫn mấy người đàn ông rồi?”
“Chúng ta như nhau thôi, tôi có câu dẫn nhiều nữa, cũng không bằng số phụ nữ đã qua tay anh đâu.”
Nếu không phải cô bị vu oan, thì cô đã giải quyết hết rồi, cũng không muốn sẽ tiếp tục sống cùng anh, sớm muộn cũng phải ly hôn.
“Anh ta đáng để cô bao che vậy sao?” Giọng nói của Lục Huyền Lâm rõ ràng rất tức giận.
“Đúng!”
Nếu đã châm ngòi ngọn lửa này, vậy thì để nó cháy lớn hơn đi.
“Không biết liêm sỉ!”
Danh Sách Chương: