Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Bác Văn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngụy Như Mai, đưa tay ra kéo cô ta lên.

“Em không sao chứ?”

Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai nhanh chóng đứng dậy lắc đầu tỏ ý không sao.

“Em không sao, Bác Văn…”

“Chỉ là em không ngờ Nghiên Tịch lại như vậy… em chỉ muốn hỏi thăm cô ấy đến đây làm cảm thấy như thế nào thôi mà.”

Ngụy Như Mai cắn chặt môi dưới, khóe mắt đẫm lệ, dáng vẻ cực kỳ tủi thân, nhìn vào không khỏi khiến người ta đau lòng.

Tư Bác Văn nhìn lên thì thấy dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Lục Nghiên Tịch, không hề cảm thấy áy náy chút nào.

“Lục Nghiên Tịch, làm người ta ra thế này mà không xin lỗi lấy một câu sao?”

Nghe Tư Bác Văn nói như vậy, Lục Nghiên Tịch cảm thấy rất buồn cười.

“Làm ơn đi, cô ta tự ngã chứ liên quan gì đến tôi?”

Nhìn thấy Ngụy Như Mai cố ý nép vào lòng Tư Bác Văn, cô cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Người phụ nữ này diễn giỏi như vậy, không làm diễn viên thì uổng quá.

“Tôi đã nhìn thấy tận mắt mà cô còn muốn chối cãi?”

Lục Nghiên Tịch vươn tay ra vỗ tay mấy cái.

“Khá đấy, kỹ năng diễn xuất của cô Ngụy đây thật sự có thể sánh ngang với ảnh hậu bây giờ rồi.”

Nói xong, cô không ngần ngại vươn tay ra đẩy mạnh Ngụy Như Mai xuống đất.

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, không cho kẻ khác có thời gian phản ứng lại.

“Nhìn thấy rõ chưa, bây giờ tôi mới cần xin lỗi nè.”

“Việc tôi làm thì chính là tôi làm. Còn đã là việc tôi không làm thì đừng hòng ép tôi!”

Sau khi quăng ra một câu như vậy, Lục Nghiên Tịch xoay người lại, thong thả đi về phía phòng làm việc.

Mới sáng sớm đã đụng phải hai người này, không khẩu nghiệp không được mà!

“Bác Văn, anh nhìn đi!” Sau khi Ngụy Như Mai đứng dậy, tức tối dậm chân mấy cái.

Người phụ nữ này thật sự quá đáng ghét!

Cho dù ở trước mặt Tư Bác Văn vẫn dám ngông cuồng như vậy.

Tiếc là Ngụy Như Mai phải bảo vệ hình tượng hiền lành, không dám thốt ra những lời nói thô tục.

Tư Bác Văn hơi híp mắt lại, trầm ngâm nhớ lại những lời vừa rồi của Lục Nghiên Tịch.

Thấy Tư Bác Văn không nói gì, Ngụy Như Mai tiếp tục gọi một tiếng.

“Bác Văn!”

Lúc này Tư Bác Văn mới hoàn hồn lại.

“Hửm?”

“Bác Văn, sao anh lại để cho Nghiêm Tịch đến làm việc ở Tư Thị chứ? chúng ta khó khăn lắm mới khiến tập đoàn Lục Thị,... Bây giờ để cô ta qua đây làm, không phải sẽ rất chướng mắt sao?”

Ngụy Như Mai không tài nào hiểu được chuyện này.

Tư Bác Văn không trả lời Ngụy Như Mai, trong vô thức giữ khoảng cách với cô ta.

Thậm chí lúc Lục Nghiên Tịch vừa xoay người rời đi, thái độ của anh đã lập tức không còn thân thiết với cô ta nữa.

Đương nhiên Ngụy Như Mai cũng nhận ra sự thay đổi này.

Cô ta không nhịn được mà bắt đầu đoán mò, có khi nào Tư Bác Văn có tình cảm với người phụ nữ này không?

Ngụy Như Mai siết chặt tay, mồ hôi rịn ra.

“Bác Văn, em chỉ sợ đến một lúc nào đó Lục Nghiên Tịch sẽ gây bất lợi cho chúng ta.”

Tư Bác Văn cười mỉa, dáng vẻ như đã tính sẵn hết mọi chuyện.

“Chỉ với một mình Lục Nghiên Tịch thì làm được cái gì.”

Nói xong, Tư Bác Văn đẩy Ngụy Như Mai ra, xoay người cứ thế rời đi.

“Bác Văn!”

Ngụy Như Mai bực bội đứng đó dậm chân.

Không được! Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Cô ta tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ Lục Nghiên Tịch kia quay về bên cạnh Tư Bác Văn thêm một lần nữa.

Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Ngụy Như Mai.



Phía bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch về phòng thì ngồi luôn vào bàn làm việc của mình.

Mễ Lộ ngồi bên cạnh, trong mắt ngập tràn sự căm ghét.

Vốn dĩ cô ta còn định nói cái gì đó, nhưng nhớ đến mấy lời cảnh cáo của Lục Nghiên Tịch vào ngày hôm qua, cô ta đành hậm hực ngậm miệng lại, cầm cốc uống nước đi đến phòng trà.

Lúc này, Ngụy Như Mai cũng đi vào.

Cô ta nhìn Mễ Lộ, sau đó mở miệng hỏi: “Cô là Mễ Lộ bên phòng nhân sự đúng không?”

Trong khoản thời gian này Ngụy Như Mai thường hay lui tới giữa các phòng ban trong công ty, vì thế mọi người cũng quen mặt cô ta.

Mễ Lộ vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi là Mễ Lộ đây, có chuyện gì không cô Ngụy?”

Nhìn thấy Ngụy Như Mai, trong lòng cô ta có chút căng thẳng.

Phải biết rằng người phụ nữ này là bạn gái tin đồn của tổng giám đốc, thật sự không thể đắc tội được.

Ngụy Như Mai nhướn mày, kiêu ngạo hất cằm.

“Cô biết tôi là ai không?”

“Đương nhiên là tôi biết. Cô Ngụy, cô tìm tôi có việc gì sao?”

Trên khuôn mặt Mễ Lộ hiện ra nét cười nịnh bợ, nếu như có thể kết thân với Ngụy Như Mai thì đó là một chuyện tốt.

Cùng một hội với Ngụy Như Mai chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt.

Ngụy Như Mai cầm cốc cà phê trên tay, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

“Bên ban phòng cô có một người tên Lục Nghiên Tịch đúng không?”

Nghe đến cái tên Lục Nghiên Tịch, khuôn mặt Mễ Lộ liền biến sắc, có chút khó chịu.

Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch, lại là cái tên Lục Nghiên Tịch này.

Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Cô Ngụy, nếu như cô muốn tìm Lục Nghiên Tịch thì để tôi đi kêu cô ta qua đây.”

Nói xong, Mễ Lộ liền quay người rời đi.

Nhưng cô ta chưa bước được mấy bước thì đã bị Ngụy Như Mai kéo lại.

“Không phải, tôi tìm cô có việc khác.”

“Việc gì?”

“Nhìn cô là biết, cô cũng không ưa gì Lục Nghiên Tịch đúng không? Chi bằng chúng ta hợp tác một chút đi.”

Ngụy Như Mai nhìn Mễ Lộ, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Sự thù hận trong ánh mắt Mễ Lộ, cô ta có thể nhận ra rất rõ ràng.

Mễ Lộ ngây người, biểu cảm có hơi hoảng loạn.

“Cô Ngụy, cô nói gì vậy? Tôi không hiểu cho lắm.”

Những lời cảnh cáo của Lưu Nghiên Tịch hôm qua vẫn còn văng vẳng trong đầu cô ta, nếu như còn dám động tới cô, hậu quả thật khó mà tưởng tượng.

Ngụy Như Mai cười khẩy một tiếng, tỏ vẻ không tin.

“Được rồi, đừng có giả vờ nữa.”

“Lục trước cô động tay động chân vào tài liệu của Lục Nghiên Tịch, tôi đã biết hết rồi.”

“Nếu cô không ngoan ngoãn hợp tác, tôi sẽ nói chuyện này cho Bác Văn.”

Lời cảnh cáo của Ngụy Như Mai vang lên bên tai.

Phải biết rằng Tư Bác Văn ghét nhất là những người dám làm việc này ngay trong công ty.

Nếu để anh phát hiện ra thì chắc chắn Mễ Lộ sẽ bị đuổi khỏi công ty.

Sắc mặt của Mễ Lộ không ngừng thay đổi: “Tôi…”

“Cô Ngụy, chuyện này xin cô đừng nói với tổng giám đốc.”

“Vậy cô có đồng ý hợp tác với tôi không?”

Ngụy Như Mai tươi cười, ánh mắt có chút nham hiểm.

Mễ Lộ nào dám từ chối, cô ta vội vàng gật đầu đồng ý.

“Cô Ngụy, cô yên tâm, có chuyện gì cần làm cứ nói với tôi là được.”

“Chỉ cần là việc tôi làm được thì nhất định sẽ giúp cô.”

Ngụy Như Mai cười nhẹ: “Cô yên tâm, chỉ cần cô hợp tác với tôi, tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt đâu.”

“Trong khoảng thời gian này cô giúp tôi để ý đến Lục Nghiên Tịch, nếu như cô ta có động tĩnh gì, nhất định phải báo ngay cho tôi.”

Nếu Tư Bác Văn không muốn sa thải cô thì cô ta sẽ ép Tư Bác Văn phải sa thải Lục Nghiên Tịch!

Mễ Lộ gật đầu: “Vâng thưa cô Ngụy.”

“Cô yên tâm, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành tốt việc này.”

“Được, sau khi xong việc thì đây sẽ là phần thưởng của cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK