Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ta tới làm gì?” Mặc dù câu này của Tư Đông Phúc là đang hỏi quản gia, nhưng ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía Tư Bác Văn, ý tứ rất rõ ràng.

Hôm nay là tiệc gia đình, chỉ nên có bốn người họ thôi.

Nghe thấy lời quản gia nói, Tư Bác Văn cũng đã đứng lên: “Con đi giải quyết.” Nói xong, anh rời khỏi phòng khách.

Lục Nghiên Tịch cũng tiện thể đứng lên: “Ba, mẹ, con cũng đi xem thử.”

Tư Đông Phúc gật đầu một cái.

Lục Nghiên Tịch mới theo sau Tư Bác Văn rời khỏi phòng khách, cô cố gắng giữ khoảng cách với anh một chút, từ khoảng cách này đã nhìn thấy Ngụy Như Mai đang bị chặn lại ở ngoài cánh cổng sắt.

Mãi cho tới lúc Tư Bác Văn đi tới, người giúp việc mới mở cổng ra.

“Sao em lại tới đây?” Giọng điệu của Tư Bác Văn vẫn thờ ơ như thường ngày, thậm chí ánh mắt lúc nhìn Ngụy Như Mai còn có chút chán ghét. Anh đã nói rất nhiều lần là mẹ anh không thể bị đả kích được, cho nên hiện tại chưa phải lúc dắt Ngụy Như Mai về nhà.

Anh không thích phụ nữ ương bướng không nghe lời.

“Bác Văn, anh giận hả?” Ngụy Như Mai tủi thân nhìn Tư Bác Văn bằng đôi mắt long lanh, cố giả vờ bình tĩnh. Lúc biết tin anh và Lục Nghiên Tịch cùng về nhà, cô ta đã sắp phát điên rồi. Sợ hãi, hoảng loạn, vô vàn cảm xúc đều bủa vây xung quanh khiến cô ta không thể nào bình tĩnh được.

Cho nên cô ta tới thẳng đây, nhưng lại không ngờ bị chặn ngay ở ngoài cổng. Như thế cũng thôi đi, vậy mà Tư Bác Văn còn nổi giận nữa, càng khiến cô ta thêm bối rối.

“Em về đi, dùng cơm xong anh sẽ qua tìm em.” Tư Bác Văn bất giác nhận ra thái độ của mình, lập tức dịu giọng nói, tiện thể huơ tay gọi quản gia tới: “Chuẩn bị xe đưa cô Ngụy về.”

Nói xong, anh cũng vừa định xoay người đi vào.

“Bác Văn, vậy em chờ anh quay lại, muộn cỡ nào cũng chờ.” Ngụy Như Mai nói vọng lại một câu, nhìn thấy Tư Bác Văn gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm nhìn anh dần đi xa.

Lúc Tư Bác Văn quay đầu vào trong mới nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đang đứng ở gần đó, anh cũng không quan tâm tới cô, chỉ là sợ ba mẹ còn đang đợi bên trong nên mới nhắc nhở một câu: “Vào trong đi.”

“Ừ.” Lục Nghiên Tịch bỗng ngọt ngào đáp lại một câu, đưa tay lên khoác vào tay của Tư Bác Văn, trong mắt chứa đầy ý cười: “Đi thôi.”

Cho tới lúc rẽ vào trong nhà mới không thấy hai bóng lưng của hai người, Ngụy Như Mai đứng cách đó không xa trông thấy cảnh tượng như vậy, vô thức siết chặt tay thành nắm đấm. Lục Nghiên Tịch cố ý, nhất định là cố ý.

Nhưng ngặt nỗi, cô ta lại thật sự bị chọc tức.

Phía bên kia, thấy cả hai cùng trở về, Tư Đông Phúc nhìn thấy hai người tay trong tay, ý cười càng rạng rỡ hơn: “Được rồi, ăn cơm đi, đều là món mấy đứa thích ăn đó.” Ông ta vừa nói lại vừa nhẹ nhàng chạm vào Hà My.

“Được rồi ba, để con tự làm, ba mẹ cũng ăn đi ạ.” Lục Nghiên Tịch lễ phép với Tư Đông Phúc, thật sự rất giống kiểu người một nhà.

Thế nhưng ánh mắt của Tư Bác Văn lại dồn về phía của Hà My, rất chán ghét hai chữ “ba mẹ” đó trong miệng của Lục Nghiên Tịch.

Bầu không khí trong bữa cơm coi như cũng khá ổn, thỉnh thoảng nói dăm ba câu, Hà My đôi lúc cũng sẽ đáp lời, rõ ràng tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, theo sự sắp xếp của Tư Đông Phúc thì sẽ cùng ngồi xem ti vi với Hà My.

Hà My cũng chỉ đang nghe tiếng ti vi thôi, do dự một lúc lâu sau, dưới sự ám chỉ của Tư Đông Phúc, bà ấy mới khẽ nói: “Nghiên Tịch, con vào trong phòng trang điểm của mẹ lấy một cái hộp gốm màu trắng ra đây.”

“Dạ vâng.” Lục Nghiên Tịch không chút nghi ngờ, lập tức đi lên lầu.

Chờ tới khi cô vừa đi, Hà My không che giấu được vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn kéo tay của Tư Bác Văn, hàm ý sâu xa: “Bác Văn à, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, mẹ với ba con ở đây một mình cũng có hơi buồn chán...” Mở bài xong, Hà My mới đi vào vấn đề chính: “Mẹ với ba con đều muốn ẵm cháu, còn cả chuyện ngày trước nữa, con không cần vì đó mà khiến lòng mình rối ren, mẹ không trách Nghiên Tịch.”

“Được rồi mẹ, con biết rồi.” Tư Bác Văn lập tức cắt ngang lời của Hà My, sau đó lại bị Tư Đông Phúc nhìn qua, mới nói tiếp: “Con sẽ cố gắng thật nhanh.”

Lúc ba người đang nói chuyện, nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đã xuống lầu bèn lập tức đồng loạt im lặng.

“Hộp gấm đây ạ.” Mặc dù Lục Nghiên Tịch thắc mắc nhưng lại không có ý muốn hỏi, sau khi đưa hộp gấm cho Hà My xong cũng nhìn qua phía của Tư Bác Văn, ánh mắt như đang nói: Chúng ta nên đi rồi.

Tới đây đã lâu rồi, trong lòng cô rất thấp thỏm lo lắng cho mẹ.

Tư Bác Văn nhìn thấu được nỗi mong nhớ đó của cô bèn lấy điện thoại ra gọi video.

Đầu dây bên kia vệ sĩ cầm điện thoại, trong video là Lý Tang Du đang nằm yên ổn trên giường, đang có y tá kiểm tra.

Có như thế, Lục Nghiên Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới an tâm ngồi thêm được một lúc nữa.

“Hôm nay hai đứa ngủ ở đây đi, con cũng ở bên cạnh mẹ con nhiều thêm nữa đi, ngày mai phải đi Los Angeles rồi, cũng không biết chừng nào mới về.” Tư Đông Phúc nói xong, ánh mắt lại phóng thẳng về phía của Tư Bác Văn, hoàn toàn không cho anh có cơ hội từ chối: “Tư Thị để ba quản lý, con trông coi Lục Thị là được rồi.”

“Vâng.” Tư Bác Văn đáp một tiếng.

Cứ thể gạt Lục Nghiên Tịch qua một bên.

“Ba, con...”

Lục Nghiên Tịch vừa mới hé miệng thì Hà My đã duỗi tay kéo tay của cô, có hơi tiếc nuối: “Trước đây Nghiên Tịch lúc nào cũng dính lấy mẹ, giờ lớn rồi nên không muốn ở bên cạnh mẹ nữa rồi ư?”

Hà My vừa lên tiếng đã khiến Lục Nghiên Tịch không còn cơ hội từ chối nào nữa: “Không phải ạ, vậy tối nay con ngủ ở đây.”

“Đi dọn dẹp phòng đi.” Tư Đông Phúc lập tức dặn dò, thẳng thừng quyết định luôn chuyện này.

Bên này thì bầu không khí cười cười nói nói, tán gẫu chuyện gia đình với nhau.

Còn phía căn biệt thự lạnh lẽo bên kia, Ngụy Như Mai ngồi một mình trong phòng khách đã hơn hai tiếng đồng hồ, ti vi cũng không bật, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt của cô ta chưa từng rời khỏi màn hình ti vi.

Dì Lý gọi cô ta, cô ta cũng thờ ơ, dứt khoát không để tâm tới mấy điều nhạt nhẽo.

Hai tiếng sau đã là mười một giờ đêm, điện thoại của Ngụy Như Mai bỗng reo lên khiến cô ta lập tức hoàn hồn, lúc nhìn thấy màn hình hiển thị trong điện thoại, cô ta suýt đã tắt máy.

“Lần này lại làm sao nữa? Tôi nói rồi, đừng gọi điện thoại cho tôi...”

“Có muốn ngăn cản Lục Nghiên Tịch không?” Vu Diễm My nói một câu đã trực tiếp chặn họng Ngụy Như Mai, đợi tới khi người kia đáp một tiếng có, Vu Diễm My mới mở miệng nói tiếp: “Cô có cách khiến cho Tư Bác Văn thu lại hai tên vệ sĩ bên cạnh Lý Tang Du không?”

Có hai người vệ sĩ ở đó, vốn dĩ không thể nào ra tay được.

“Anh ấy không có ở biệt thự, tôi cũng không thể sai khiến được vệ sĩ của anh ấy.” Ngụy Như Mai thành thật.

Nhưng Vu Diễm My lại không nghe lời giải thích của cô ta, cứ thế giao phó chuyện đó cho cô ta: “Nếu như Lục Nghiên Tịch tới Los Angeles thì chúng ta coi như xong. Bây giờ tôi có cách này, nhưng cô phải đưa hai tên vệ sĩ đó đi. Nếu không thì cứ đợi tới lúc Lục Nghiên Tịch cắn ngược lại chúng ta đi.”

Đối phương chìm vào yên lặng một hồi.

Ngụy Như Mai có tiền có quyền, cô ta không sợ Lục Nghiên Tịch tới Los Angeles sẽ điều tra ra được gì đó. Cũng chỉ sợ Vu Diễm My quay sang cắn ngược lại cô ta thôi, nếu vậy thì cô ta sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa.

“Đưa ảnh của vệ sĩ cho tôi.” Cô ta phải xác định là ai thì mới có thể có cơ hội.

“Đợi chút, xíu nữa gửi cho cô.” Vu Diễm My nói xong lại tắt máy, sau đó gửi qua tấm hình chụp trộm hai người vệ sĩ cho Ngụy Như Mai.

Mười hai giờ đêm, Tư Bác Văn vẫn không quay trở về biệt thự. Anh chỉ gửi một tin nhắn cho Ngụy Như Mai, nhưng mà cách ba tiếng mới trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK