Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn thân như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng, lấp lánh, cực kì đẹp.



Ngày hôm sau, Lục Nghiên Tịch là người tỉnh dậy đầu tiên.

Cô dụi đôi mắt còn hơi lim dim, vô thức vươn vai.

Lúc này, đúng lúc cảm nhận được bên cạnh còn có một người nữa.

Ngay khi quay đầu sang, khuôn mặt điển trai của Tư Bác Văn tình cờ đối diện với cô.

Lục Nghiên Tịch nuốt nước bọt, thì thầm.

Suýt chút nữa bị Tư Bác Văn dọa cho sợ chết khiếp rồi.

Lục Nghiên Tịch vốn dĩ đã định đánh thức Tư Bác Văn, nhưng nhìn vòng tròn tím bầm dưới vành mắt người đàn ông, không khỏi có hơi choáng váng.

Khoảng thời gian này, Tư Bác Văn thực sự rất vất vả.

Tất cả là vì chăm sóc cô…

Lục Nghiên Tịch bất lực thở dài, rút lại ý nghĩ muốn đánh thức Tư Bác Văn khi nãy.

Cô cứ nhìn Tư Bác Văn ở trước mặt như thế, không động đậy.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn Tư Bác Văn ở khoảng cách gần như vậy, sau khi người đàn ông này chìm vào giấc ngủ, sự lạnh lùng xa cách giữa hai hàng lông mày đã ít đi, thêm vào đó là sự trẻ con.

Cô nhớ rằng, khi Tư Bác Văn còn nhỏ cũng rất đáng yêu.

Khi Lục Nghiên Tịch còn đang ngẩn ngơ thì đột nhiên người đàn ông vẫn luôn nhắm chặt hai mắt bỗng dưng mở mắt ra, Tư Bác Văn lật người, đè Lục Nghiên Tịch xuống dưới thân mình:

“Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, tôi để cô nhìn chán thì thôi.”

Trong lời nói của Tư Bác Văn tràn đầy sự chế giễu đối với Lục Nghiên Tịch.

Nhớ lại dáng vẻ nhìn chằm chằm anh khi nãy của người phụ nữ này, Tư Bác Văn cảm thấy hơi buồn cười.

Nghe thấy lời nói của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch lập tức đáp lại mà không cần suy nghĩ:

“Vớ vẩn!”

“Vừa nãy tôi không hề nhìn anh.”

Lục Nghiên Tịch đỏ mặt, lập tức giải thích.

Nếu Tư Bác Văn không tận mắt nhìn thấy thì e là cũng sắp bị bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch đánh lừa rồi:

“Nhìn thì cứ nhìn đi, có gì đâu mà không dám thừa nhận chứ.”

Khóe môi Tư Bác Văn bất đắc dĩ cong lên.

Lục Nghiên Tịch nắm chặt lòng bàn tay, đẩy Tư Bác Văn thật mạnh:

“Tôi đã nói không phải, thì là không phải!”

Người đàn ông này, thật sự rất đáng ghét, cứ phải nhắc tới chuyện này.

Một giây sau, sắc mặt Tư Bác Văn đột nhiên thay đổi, tình trạng trông có vẻ không ổn lắm.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cũng bắt đầu lo lắng theo:

“Sao thế, Tư Bác Văn, anh không sao chứ?”

Lục Nghiên Tịch vô cùng hoảng loạn và lo lắng:

“Có phải vừa rồi tôi đã chạm vào vết thương của anh không?”

Phải biết rằng tuy bây giờ đúng là Tư Bác Văn đang chăm sóc cô, nhưng lúc trước cả cô và Tư Bác Văn cùng bị thương đó.

Nghĩ vậy, trong lòng Lục Nghiên Tịch bắt đầu cảm thấy tự trách hơn.

Tư Bác Văn gật đầu, sắc mặt khó coi:

“Chỗ này hơi đau.”

Vừa nói, Tư Bác Văn vừa chỉ vào ngực mình.

Lục Nghiên Tịch không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đưa tay chạm vào chỗ đó:

“Chỗ này sao?”

Cô lập tức hỏi người đàn ông.

Rõ ràng vừa rồi cô dùng sức rất yếu, không ngờ rằng, lại đụng vào Tư Bác Văn.

Thật sự khiến cô cảm thấy có hơi khó hiểu.

Tư Bác Văn đau đớn nhìn cô: “Đúng thế.”

“Cô xoa giúp tôi một chút, thoải mái hơn lúc trước nhiều rồi.”

Nghe thấy lời nói của Tư Bác Văn, không biết vì sao, Lục Nghiên Tịch cứ cảm thấy dường như có gì đó rất lạ.

Chỉ có điều cô lại chẳng thể nói được là lạ ở đâu.

Cô gật đầu, tiếp tục xoa cho Tư Bác Văn như vậy.

“Mạnh thêm chút nữa đi!”

Giọng điệu ra lệnh của Tư Bác Văn truyền đến bên tai:

“Mạnh hơn?”.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Nhưng vừa rồi khi cô đánh Tư Bác Văn, rõ ràng đã dùng lực mạnh như thế này rồi mà.

Nếu làm thế chắc sẽ không đụng tới vết thương của Tư Bác Văn đâu đúng không?

Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch có hơi do dự.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn lập tức nói:

“Không sao, mạnh hơn chút nữa đi.”

Còn muốn mạnh hơn à!

Lục Nghiên Tịch cố ý xoa mạnh hơn, nhưng Tư Bác Văn vẫn hưởng thụ như trước, căn bản không hề đau đớn chút nào.

Một lúc sau, Lục Nghiên Tịch mới phản ứng lại:

“Tư Bác Văn, lúc nãy anh giả vờ đúng không!”

Người đàn ông này vốn không hề bị đụng vào vết thương, chỉ đơn giản là muốn sai bảo cô mà thôi.

Nghĩ vậy, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi tức giận.

Nghe thấy lời nói của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn hơi chột dạ lắc đầu:

Người hiểu Tư Bác Văn như cô, sao có thể không nhìn ra cơ chứ:

“Anh đi ra cho tôi.”

Người đàn ông này, thật sự rất đáng ghét, không biết rằng cô đang lo lắng cho anh sao?

Tư Bác Văn sát lại gần cô hơn: “Giận rồi sao?”

Lục Nghiên Tịch lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng lại không nói chuyện.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn vội vàng nói: “Được rồi, đừng giận nữa.”

“Nếu như tức giận thì sẽ không tốt cho vết thương của cô đâu, cũng không có lợi cho việc bình phục.”

Ngay cả Tư Bác Văn cũng không nhận ra, dáng vẻ lúc này của mình dịu dàng biết bao, hoàn toàn không giống như ngọn núi băng ngày thường.

Lục Nghiên Tịch nghiến răng: “Anh!”

“Tư Bác Văn, tôi nói cho anh biết, nếu như lần sau anh còn đem chuyện như thế này ra làm trò đùa, chắc chắn tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

Có trời mới biết, vừa rồi khi nghĩ rằng Tư Bác Văn bị thương, cô đã lo lắng nhiều đến chừng nào, không ngờ, cuối cùng lại chỉ là người đàn ông này lừa cô.

Nghe thấy lời nói của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn vội vàng gật đầu:

“Được rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ làm như thế nữa.”

Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên: “Ừm.”

Trùng hợp thay, lúc này Tư Bác Văn cũng cúi xuống.

Trong giây lát, bốn mắt chạm nhau, không khí cũng theo đó mà trở nên yên tĩnh hơn.

Lục Nghiên Tịch cứ nhìn Tư Bác Văn như vậy, bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên kì lạ.

Tư Bác Văn nhắm mắt lại, đôi môi hướng về phía Lục Nghiên Tịch.

Khi môi của hai người sắp chạm vào nhau, một giây sau, cánh cửa phòng bệnh của Lục Nghiên Tịch đột nhiên bị người khác mở ra.

“Kiểm tra!”

“Thuốc hôm nay của Lục Nghiên Tịch là…”

Một cô y tá nhỏ đẩy xe từ bên ngoài đi vào, còn chưa kịp nói hết câu, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cả người đều sững sờ:

“Hai, hai người…”

“Hai người tiếp tục đi, lát nữa tôi lại tới.”

Sau khi cô y tá nhỏ lắp ba lắp bắp nói xong câu này thì lập tức quay người chạy ra ngoài.

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường, tâm trí còn chưa kịp nhận thức được đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, Tư Bác Văn lại tiến tới:

“Chúng ta tiếp tục thôi.”

Lục Nghiên Tịch trợn mắt: “Không thích!”

Lời từ chối vừa dứt, giây tiếp theo, Tư Bác Văn đã chặn cái miệng nhỏ của Lục Nghiên Tịch lại rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK