Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ở đây nghỉ một chút, tôi hơi đói, tôi đi mua chút gì đó ăn.”

Anh biết, nếu như anh không rời khỏi, dù có chết khát thì Lý Tang Du cũng không uống cốc nước đó. Tốt nhất là nên lấy lùi làm tiến, đi khỏi trước rồi nói.

Lý Tang Du không tỏ thái độ gì, sự tồn tại của Lục Huyền Lâm lại khiến cô cảm thấy không thoải mái, chi bằng để anh ta ra ngoài tìm đồ ăn, bản thân cũng được tự tại thêm một chút.

Sau khi nghe tiếng sột soạt, chỉ còn mỗi Lý Tang Du trong căn phòng bệnh lớn này.

Bụng của Lý Tang Du lúc này đói đến khó chịu, dạ dày trống rỗng, cô rút kim tiêm truyền dịch ra, cãi nhau với Lục Huyền Lâm thật sự mất quá nhiều sức lực, cô không còn sức để ra khỏi cửa phòng nữa rồi.

Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời đỏ rực dần khuất dạng sau chân trời, bầu trời cũng dần bị bóng tối bao trùm.

Sự bình yên này Lý Tang Du không được tận hưởng bao lâu, Lục Huyền Lâm ra ngoài chốc lát đã quay về, bầu không khí tĩnh lặng lại trở nên náo nhiệt.

Bác sĩ bước vào kiểm tra bệnh tình cho cô, thay một bình nước truyền dịch mới, đợi bác sĩ ra ngoài rồi, hộ tá lại đem vào một ít cháo.

Cháo trắng trộn với một ít bắp và thịt băm, mùi thơm khiến người ăn cảm thấy rất ngon miệng, Lý Tang Du ăn hơn nửa bát đã cảm thấy người dễ chịu hơn rất nhiều.

Lục Huyền Lâm đã cố tình lái xe đến tiệm cháo lâu đời ở xa mua về, tuy rằng ở bệnh viện cũng có, nhưng anh đi từng chỗ xem đều không vừa mắt, anh sợ Lý Tang Du ăn không hợp nên đã đi tìm hết cả một quãng đường khá xa.

Khi cô hộ lí mang chén cháo đã ăn sạch ra ngoài thì Lục Huyền Lâm vừa hay đang ở ngoài cửa.

“Sao rồi? Có ngon miệng không?”

Cô hộ lí gật gật đầu, trên mặt hiện ra nụ cười hài lòng: “Ăn rất ngon miệng, còn khen tay nghề của tôi khéo. Một bà lão như tôi sao có thể nấu ra món ngon như vậy chứ?”

Lục Huyền Lâm gật gật đầu: “Ngon miệng là tốt rồi.”

Nếu là anh tự mình mua rồi mang vào, chắc chắn cô sẽ không động tới, anh chỉ có thể dùng cách này để đưa cô chút đồ ăn.

Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, Lục Huyền Lâm thấy bản thân hơi nực cười, từ khi nào mà việc anh nghĩ tới là lấy lòng Lý Tang Du chứ không phải là báo thù cô?

Tiêu rồi tiêu rồi, cứ xem như đó là chuộc tội đi.

Lục Huyền Lâm cũng không ở lại bệnh viện quá lâu, công ti còn rất nhiều việc cần xử lí, anh đành phải rời đi.

Anh lái chiếc Bentley về công ty, sau khi Minh nhìn thấy, ánh mắt đầy vẻ bi thương, vậy là tối nay lại phải tăng ca với sếp Tổng.

“Sao rồi? Mợ chủ cô ấy vẫn ổn chứ?” Minh quan tâm một chút đến chủ nghĩa nhân đạo.

Không ngờ vẻ mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, lạnh nhạt: “Cô ta còn có thể thể nào, vẫn nằm yên ổn ở đó.”

Minh có chút khúc mắc, lại có chuyện gì nữa rồi? Không phải sếp Lục quay lại để xin lỗi mợ chủ sao?

“Không phải ngài quay lại để làm hòa sao? Sao bây giờ…?”

Đáng nhẽ Minh không nên nhắc tới, vừa nhắc sắc mặt Lục Huyền Lâm càng tối lại:“Hòa giải?” Đời này không thể hòa giải được rồi.

“Nhưng mà…”

“Hôm nay có muốn ngủ không?” Lục Huyền Lâm lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Minh rùng mình, không dám nói thêm gì.

Nghĩ bằng móng chân cũng biết, nếu bản thân nói thêm nữa thì cả tuần này cũng đừng hòng được ngủ.

Lục Huyền Lâm nhìn Minh im lặng, anh gật đầu hài lòng rồi quay lại phòng làm việc với đống tài liệu chất chồng, để lại Minh với vẻ mặt cay đắng ngoài cửa.

“Cô xem con người tôi có phải là rất biết cách nói chuyện không?” Minh tự tin nói.

Alise ở bên cạnh dội cho anh ta một chậu nước lạnh: “Không những không phải, có lẽ cuộc đời này cậu càng thích hợp làm người câm hơn.”

Minh câm nín.

Sáng sớm hôm sau, Minh lại mang một ít bánh mì và cà phê gõ cửa văn phòng của ông chủ

Lục Huyền Lâm làm việc cả đêm, chỉ ngủ được một tiếng lúc nửa đêm, lúc Minh vừa mở cửa bước vào, tay của anh ta vẫn đang không ngừng xử lí tài liệu.

“Sếp Tổng, tôi mang cho ngài một ít thức ăn sáng.”

Anh ấy đặt đồ ăn vào tay Lục Huyền Lâm, rồi lùi về sau hai bước, thầm thở dài trước một ông chủ cứ làm việc như một cổ máy.

Lục Huyền Lâm ngẩng đầu cầm ly cà phê lên, Minh mới nhìn thấy được những vệt máu hằn đỏ trong mắt ông chủ của mình, và còn những sợi râu xanh trên khuôn mặt gầy gò. Điều đáng giận là, bộ râu và vệt máu đỏ kia không những không làm cho Lục Huyền Lâm trở nên luộm thuộm, ngược lại, với một chiếc cà vạt đeo hơi lộn xộn, mang một cảm giác người đàn ông trưởng thành rất đặc biệt.

Người ta nói người đàn ông đẹp nhất khi nghiêm túc, câu này quả thật không sai.

“Ngài đã làm cả một ngày một đêm rồi, nghỉ một chút đi, hôm nay là Lễ Tình Nhân, tôi nghĩ ngài nên thư giãn một chút.”

Ngày này là cơ hội tốt để Lý Tang Du và ông chủ làm hòa, anh ấy thế nào cũng phải giúp một tay.

Lục Huyền Lâm cảm thấy đầu rất đau, thức mấy đêm liền nên cơ thể cũng cần nghỉ ngơi rồi. Lễ tình nhân gì đó đối với anh ta không mấy quan trọng.

Nhấp một ngụm cà phê, Lục Huyền Lâm dùng tay day thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng vừa nhắm mắt, thì gương mặt tái nhợt của Lý Tang Du lại hiện ra trước mắt anh ấy.

“Cậu đã hẹn rồi?”

Minh cười cười: “Nếu như tôi nói không, có phải là quá không có nghĩa khí không?”

"Cậu hôm nay... " Lục Huyền Lâm cố ý kéo dài giọng để trêu chọc anh ta, Minh cứng họng hồi lâu, thật sự là nhịn không nỗi nữa.

“Mặc dù hôm nay không phải ngày nghỉ theo quy định, nhưng trong cuộc họp lần trước ngài đã nói cho mọi người nghỉ lễ không phải sao, huống hồ hôm nay vốn là cơ hội tốt để ngài và mợ chủ làm lành.”

Hôm nay nhất quyết không thể để những kế hoạch trở nên lãng phí, Minh đầu óc lanh lợi, một hơi nói ra hai lí do không hề nhắc đến bản thân một câu.

Lục Huyền Lâm nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, nằm ngửa trên salong, cũng không nhìn Minh, nhỏ giọng nói: “Cậu có phải rất muốn tôi cà Lý Tang Du làm lành?”

“Tất nhiên rồi ông chủ, tôi thật lòng mong hai người hòa hợp.”

Anh ta có thể nói không sao? Ông chủ nhất định sẽ giết chết anh ta. Minh tự nhiên nhướng mày và ngay lập tức lựa chọn được câu trả lời chính xác.

“Cậu đã có lòng thì nhiệm vụ này giao cho cậu, nếu hôm nay thuyết phục được cô ấy đi hẹn hò, tôi sẽ cho cậu nghỉ lễ.”

“Nếu không thì..?” Vẻ mặt Minh đắng lại, giác quan thứ 6 của anh nói rằng anh vừa tự đào một cái hố lớn cho chính mình nhảy vào.

“Nếu không?”Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế nhìn anh ta “ Tôi sẽ ở lại công ty tăng ca vào ngày lễ tình nhân, một nhân viên tốt như anh sẽ đồng hành cùng tôi đúng không.”

Câu trả lời cho câu hỏi này còn quan trọng không? Anh ấy còn có thể nói No không? Minh hiểu rồi, thủ đoạn của ông chủ chính là rất giỏi, đừng tự đào hố chôn mình.

“Không thể không nói, cậu thật sự rất giỏi.” Lục Huyền Lâm đứng thẳng người, nghỉ ngơi một chút cũng đủ để anh ta lấy lại tinh thần để thực hiện phương châm đánh một đòn rồi cho ăn một viên kẹo.

“Hôm nay tôi sẽ cho cậu nghỉ một ngày, không cần làm việc, đến bệnh viên xem Lý Tang Du là được rồi.”

Minh hận đến mức muốn khóc ra máu, nhưng lúc này ngoài cười ra anh ta còn có thể có biểu cảm nào khác không?

“Vừa hay, tôi từ lâu đã muốn đi xem sức khỏe của mợ chủ hồi phục như thế nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK