Sáng sớm A Minh đã cầm điện thoại đứng ở trước mặt Lục Huyền Lâm.
Cung kính chờ đợi mệnh lệnh của Lục Huyền Lâm bất cứ lúc nào.
Lúc Lý Tang Du nhận điện thoại, chân A Minh đứng đến mức tê rần rồi.
Tổng giám đốc cũng quá để bụng rồi!
“Cô Lý, làm lỡ của cô nhiều thời gian như vậy, là chúng tôi sơ xuất.”
Lục Huyền Lâm ở bên cạnh nghe, hài lòng gật đầu.
A Minh cũng cảm thấy hài lòng với chính bản thân mình, dù sao cũng là người từng trải qua nhiều trận đánh, dưới áp lực của tổng giám đốc, anh ta vẫn có thể điềm tĩnh như bình thường, thậm chí còn có thể lửa cháy thêm dầu.
“Chỉ là, công ty thật sự cần sự giúp đỡ của cô Lý, đương nhiên nếu như cô Lý cảm thấy khó xử, có thể tự mình lựa chọn.”
Lục Huyền Lâm không thể tưởng tượng được nhìn A Minh, tên tiểu tử này đang tìm cái chết sao?
Nhưng vì anh ta đang nói chuyện điện thoại, nên anh không nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt để ra hiệu.
Lưng A Minh toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên quyết không để ý đến ánh mắt của Lục Huyền Lâm: “Tổng giám đốc để cô Lý nghỉ ngơi một ngày, hi vọng cô Lý có thể cân nhắc.”
Tình nguyện chấp nhận cái chết chứ anh ta không muốn nhìn thấy bộ dạng như cái xác chết biết đi của Lục Huyền Lâm khi Lý Tang Du rời đi.
“Cảm ơn, tôi nghe theo sự sắp xếp của công ty.”
Sau khi nói mấy câu, A Minh mới cúp điện thoại, người ở sau lưng đã nắm chặt hai tay lại, sự nhẫn nại đã đến cực hạn.
“A Minh?”
“Cô Lý không tức giận, tôi đi mua sữa cho tổng giám đốc!”
Nhìn dáng vẻ vội vàng bỏ chạy của A Minh, Lục Huyền Lâm không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa, có chút bất lực lắc đầu.
Lục Huyền Lâm sẽ không trách A Minh, sao anh lại không hiểu suy nghĩ của A Minh chứ, chỉ là, những điều này cũng chỉ vô dụng thôi…
Hạnh phúc của Lý Tang Du, anh đã đẩy ra rồi.
Tình cảm từ trước đến nay luôn là chuyện của hai người, Thái Vũ Hàng nói đúng, một người ngoài như anh, không cần phải lo lắng.
Cúp điện thoại, Lý Tang Du đã đi đến công ty rồi.
Bởi vì đoán được sự bất thường của kỳ nghỉ này, nên chỉ muốn chiếm dụng thời gian một buổi sáng thôi, bây giờ có thể đến thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến Lục thị làm việc.
Nhưng, những người ngày trước có quen biết, không biết có còn ở đó không….
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lý Tang Du có chút phức tạp.
Vốn dĩ đã quyết định đến thành phố A, đã chuẩn bị sẵn sàng bị người khác biết được cô vẫn còn sống.
Nhưng vừa nghĩ đến phải đối diện với nhiều người quen như vậy, vẫn có chút lo lắng, nếu như chuyện này càng làm ầm ĩ càng lớn, cô phải làm sao?
Đến lúc đó bản thân cô vẫn có thể an toàn rút lui về thành phố C sao?
Chuyện đã đến bước này, dường như cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.
“Số của Lý Tang Du kia thật tốt, mới đến có mấy ngày đã có thể chuyển đến Lục thị rồi….”
“Đúng vậy, đúng vậy, không biết là đã bò lên giường của ai rồi….”
“Khụ khụ….”
Vừa đi vào cửa phòng làm việc, Lý Tang Du đã cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, còn có mấy lời châm biếm đã lọt vào tai của cô.
Bầu không khí càng thêm kỳ quái.
Ánh mắt của mấy người nhiều chuyện đều tập trung lên người Lý Tang Du, đều đang chờ đợi biểu hiện tiếp theo của Tang Du.
Bị người ta nói như vậy, chắc chắn sẽ tức giận.
Lý Tang Du thật sự đã khiến bọn họ thất vọng, giống như một người không có chuyện gì, đi đến bàn làm việc tạm thời của mình, thu dọn đồ đạc.
“Đã ngầm thừa nhận rồi, cô nhìn đi, cô ta chính là một người phụ nữ giỏi quyến rũ người khác.”
Thấy Lý Tang Du dễ bắt nạt như vậy, nhân viên kia nói chuyện cũng không nể nang, càng thêm suồng sã, nói thẳng ra luôn, giọng nói cũng không hề kiêm tốn.
Lý Tang Du cảm thấy mình sắp rời đi rồi, không cần phải nói gì, mối quan hệ có tốt hay không cũng không có vấn đề gì.
Nhưng không ngờ lại bị người ta cho là ngầm thừa nhận, thật sự cảm thấy cô dễ bắt nạt!
Lý Tang Du nhìn cô nhân viên vẫn đang lảm nhảm ở đó, lấy điện thoại ra, ấn nút ghi âm, rồi đặt sang một bên.
Từ Bảo Ngọc ánh mắt sắc bén lập tức nhìn thấy, có chút kỳ quái hỏi: “Tang Du, cô đang làm gì vậy? Tại sao phải ghi âm lại?”
Giọng nói không to cũng không nhỏ, vừa hay tất cả mọi người đều nghe thấy, nhân viên kia nghe thấy hai chữ ghi âm, lập tức ngậm miệng lại.
“Tôi không thích người khác bịa đặt, sinh sự.” Lý Tang Du lạnh lùng nói: “Lời đồn đại rất đáng sợ, nói không chừng sau này ra tòa có thể dùng đến.”
“Ra tòa?” Nhân viên kia vẫn luôn giữ phép tắc, chưa từng gây sự, nghe thấy mấy chữ này lập tức hoảng sợ, vội vàng đứng dậy: “Lý Tang Du, cô dọa ai thế? Tôi nói có mấy câu sao đã phải ra tòa rồi! Cô thật sự cho rằng tất cả giường trong thiên hạ cô đều có thể bò lên sao?”
“Ồ? Quyền danh dự của tôi còn không cho tôi dùng?” Lý Tang Du quay người nhìn nhân viên kia, khóe miệng cong lên: “Nếu như cô ngu dốt, cái gì cũng không biết, vậy để tôi giúp cô bổ sung kiến thức, bây giờ là xã hội pháp trị….”
“Cô….” Nghe thấy Lý Tang Du nói như vậy, còn có nụ cười khí thế, quyết tâm giành chiến thắng, nhân viên kia thật sự hoảng sợ, không nói được gì.
Những người nhiều chuyện khác, nghe thấy Lý Tang Du nói như vậy, đều chột dạ liếc nhìn Lý Tang Du, sau đó vùi đầu vào trong đống tài liệu.
Hổ không thị uy thật sự cho là mèo Poko?
Thấy tình hình không được đúng, Từ Bảo Ngọc lập tức đứng ra làm người hòa giải, nháy mắt với nhân viên kia, sau đó đi đến bên cạnh Lý Tang Du.
“Aiya, Tang Du à, cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho Tiểu Lâm đi….” Nõi xong còn lắc lắc cánh tay Lý Tang Du, hai người giống như rất thân thiết: “Tiểu Lâm à, còn chưa xin lỗi?”
Lý Tang Du rất muốn rút tay ra, nhưng vẫn nhẫn nhịn, cho Từ Bảo Ngọc chút mặt mũi, đừng khiến cô trông như một người khó gần.
“Xin, xin lỗi….”
“Sau này nhớ kỹ hãy quản cái miệng của mình!”
Thấy Lý Tang Du không nói gì, vẫn nhận lời xin lỗi này, sau đó còn không biết đủ, nhìn về phía chiếc điện thoại, đưa tay ra: “Tang Du, chúng ta xóa đoạn ghi âm đi.”
Lý Tang Du cũng không muốn làm to chuyện, thấy bậc thềm thì đi xuống đi, nhưng vẫn không xóa đoạn ghi âm đi, thấy Từ Bảo Ngọc muốn chạm vào điện thoại, lập tức cầm điện thoại lên, để Tiểu Lâm có thể nhìn thấy nó đã được lưu lại.
“Phải xem đã.”
Vốn dĩ muốn cho Từ Bảo Ngọc chút mặt mũi, nhưng không ngờ người này lại được voi đòi tiên!
Mối quan hệ gặp dịp thì chơi này, cô không cho cơ hội này!
Nghe thấy lời này, Tiểu Lâm vốn cho là không sao nữa, thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Ừ…cũng đúng, nhưng tôi tin Tiểu Lâm sẽ không không biết hối cải.”
Thấy Lý Tang Du không cho mình mặt mũi, Từ Bảo Ngọc lập tức rút tay về, tự biên tự diễn một lúc, nhìn thấy mọi người vùi đầu vào làm việc, cười mấy tiếng rồi quay lại vị trí của mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chết tiệt, vậy là lại không cho cô ta mặt mũi! May là không có ai nhìn thấy!
Bên cạnh cuối cùng đã sạch sẽ, Lý Tang Du yên tâm thu dọn đồ đạc.
Sau đó, cũng lấy chiếc vòng mà cô đã để trong tủ bảo hiểm của công ty ra.
Mặc dù Lý Tang Du nói với mọi người là hàng giả, nhưng trong lòng cô biết rất rõ.
Vì cảm thấy quá quý giá, tai vách mạch rừng, để trong nhà không an toàn, tủ bảo hiểm của công ty cũng để trống, còn có camera, nên để ở đây cũng không lo lắng.
Chỉ là cô không ngờ, động tác lấy chiếc vòng ra rồi bỏ vào túi có mấy giây đã bị người khác nhìn thấy.
Lý Tang Du không có thứ gì, vài giây đã thu dọn xong, sau đó xin chỉ thị của giám đốc Trương, rồi chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!”
Nhưng ở cửa lại bị bảo vệ ngăn lại, Lý Tang Du vẫn chưa phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì, phía sau đã truyền đến một giọng nói.
“Lấy trộm vòng của tôi mà cô còn muốn đi! Đúng là nằm mơ đi!”
Danh Sách Chương: