Nói xong, Lục Huyền Lâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người mẹ của Lý Tiểu Đồng, đáng sợ tới mức khiến lời nói trong miệng cô ta chợt ngưng trệ lại.
Tịch có chuyện gì hay không, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
“Hừ, vậy cũng không phải do Đồng Đồng nhà bọn tôi làm!” cô của Lý Tiểu Đồng giãy dụa, không phục nói.
"Cô..."
Ghê thật, là đầu sỏ gây chuyện mà còn nói chuyện hay như vậy?
Lâu lắm rồi Lý Tang Du chưa gặp qua người nào mặt dày như này, an nhàn ở thành phố C lâu quá nên cũng chẳng biết phải nói gì.
"Này? Cô giáo, cô thấy sao?”
Lục Huyền Lâm vừa nói xong, vị giáo viên vẫn luôn làm như trong suốt lập tức trở thành tiêu điểm.
"Tôi... Tôi..." Cô giáo cúi đầu, lắp bắp không nói được lời nào.
Nhìn dáng điệu của Lục Huyền Lâm là biết thân phận của anh không nhỏ.
Mà cô ta chỉ là một giáo viên, hai bên đều không đắc tội nổi.
"Cô giáo, cô cứ nói thật đi, có chuyện gì cũng có bọn tôi chịu trách nhiệm!" Cô của Lý Tiểu Đồng khinh thường liếc cô giáo một cái.
Đúng là đồ nhát gan sợ phiền phức!
"Là Tịch đẩy bạn nhỏ Đồng Đồng."
Nghe cô của Lý Tiểu Đồng nói vậy, cô giáo lập tức có can đảm, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Lục Huyền Lâm, người này cho cô ta cảm giác rất đáng sợ.
Lý Tang Du hừ lạnh một tiếng, sao một giáo viên như này có thể được tuyển vào cơ chứ?
Đáng ra phải là ngọn đèn sáng trên con đường của bọn trẻ, người này thì hay rồi, chỉ đường cũng chỉ càng lệch mà thôi.
Lục Huyền Lâm có chủ ý nên mới hỏi như vậy, Lý Tang Du cũng không xen vào, cô muốn biết sự thật.
Nhưng mà hiện tại danh tiếng của Lục Huyền Lâm thấp như vậy à?
Cô không biết, sáu năm này, bởi vì tinh thần của Lục Huyền Lâm sa sút nên hầu hết các công việc đều do ông cụ Lục và A Minh quản lý, số lần anh lộ diện lại càng ít, người quen biết anh cũng dần tập trung vào kinh doanh.
Lục Huyền Lâm cũng cảm thấy mình không thể cứ khiêm tốn như vậy.
"Vậy nên đây là lý do cô giáo bỏ bê vết thương trên đầu gối của Tịch nhà tôi? Cô không đối xử công bằng giữa bọn trẻ, cô làm giáo viên kiểu gì vậy?”
Tịch bị thương ở đầu gối?
Giáo viên không để ý, nhưng Lý Tang Du lại biết, nhưng cũng chỉ là vết trầy da nho nhỏ thôi, không có ảnh hưởng gì.
Hóa ra là bị thương ở chỗ này!
Thế mà đứa trẻ này lại chủ động đẩy Tịch? Lý Tang Du nhìn về phía Lý Tiểu Đồng.
Trên mặt lộ ra vẻ hung dữ khiến Lý Tiểu Đồng hơi rụt đầu lại.
“Hơn nữa, tôi đã phái người đi lấy video thu hình tới đây, lúc này chắc cũng gần đến rồi!”
Cái gọi là dạo chơi ngoại thành, chẳng qua cũng chỉ là đưa trẻ tới công viên chơi, vì phòng ngừa đứa trẻ đi lạc nên lựa chọn nơi có camera giám sát.
Hiển nhiên cảnh này cũng đã được quay lại.
Lục Huyền Lâm tung hoành thương trường nhiều năm, đã quen với chuyện làm việc có chứng cứ xác thực.
Lúc này không có camera giám sát để nghiệm chứng, nhưng anh biết Mộ sẽ không lừa anh.
“Ai sợ ai!”
Đương nhiên cô của Lý Tiểu Đồng tin tưởng lời của Lý Tiểu Đồng, mẹ lý Tiểu Đồng cũng tin tưởng, nhưng dáng vẻ căng thẳng của Lý Tiểu Đồng quá mức rõ ràng, khiến cô ta cũng hơi nghi ngờ.
Để sự khác thường của Lý Tiểu Đồng không bị người khác phát hiện, mẹ Lý Tiểu Đồng còn điều chỉnh lại tư thế ôm Lý Tiểu Đồng.
"Không sao đâu, Tiểu Đồng, ba sắp tới rồi."
Người đưa video giám sát tới là hiệu trưởng của trường mẫu giáo, đồng thời còn có ba của Lý Tiểu Đồng chạy tới.
"Hiệu trưởng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lý Hùng Thành lau mồ hôi trên mặt, hiển nhiên là vội vã chạy tới.
Vừa nãy anh ta đang đàm phán hợp đồng, nghe nói Lý Tiểu Đồng không gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm nên cũng không vội tới, nhưng không ngờ mẹ của Lý Tiểu Đồng lại nói bọn họ bị người khác bắt nạt, bảo anh ta mau tới.
Vừa khéo chạm mặt hiệu trưởng của trường mẫu giáo.
Nhìn thấy Lý Hùng Thành, sắc mặt của hiệu trưởng thay đổi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: "Sếp Lý, lúc này anh chỉ có thể tự cầu phúc thôi.”
"Hiệu trưởng có ý gì?"
Lý Hùng Thành hỏi lại, nhưng hiệu trưởng trường mẫu giáo không nói gì nữa mà bước nhanh hơn.
Anh ta đành phải đi theo, trong lòng cũng hơi lo lắng hoài nghi, dù sao mẹ Lý Tiểu Đồng cũng chưa nói gì hết.
Vệ sĩ mang ghế tới cho Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du đang kiên nhẫn chờ máy tính đến.
Đến khi hiệu trưởng mang video vào, sau đó cung kính giao cho Lục Huyền Lâm, giáo viên và phụ huynh của Lý Tiểu Đồng đều ngạc nhiên đến không khép được cằm.
Dù sao Lý Tiểu Đồng cũng là con trai của cổ đông, thế mà hiệu trưởng lại trực tiếp không đếm xỉa đến bọn họ.
Sau khi đi vào và nhìn thấy Lục Huyền Lâm, hai mắt của Lý Hùng Thành cũng trợn to.
"Hùng Thành, cuối cùng cũng tới rồi." Cô của Lý Tiểu Đồng tươi cười nghênh đón, lại bị Lý Hùng Thành đẩy ra.
Cô ta rất ngạc nhiên, tại sao em trai lại đối xử với cô ta như vậy chứ?
"Sếp Lục, sao anh lại ở đây?" Lý Hùng Thành không có thời gian quan tâm đến biểu cảm của chị cả mình, anh ta nhìn về phía Lục Huyền Lâm, nịnh nọt nói: "Trùng hợp quá nhỉ..."
Sếp Lục?
Mẹ và cô của Lý Tiểu Đồng đều nhìn Lý Hùng Thành với vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng vậy, thật trùng hợp, trùng hợp là người nhà của anh đều nghĩ cách để làm hại con của tôi!” Lục Huyền Lâm lạnh nhạt chế giễu, không thèm nhìn Lý Hùng Thành dù chỉ một cái.
Chẳng lẽ đứa trẻ xảy ra mâu thuẫn với bọn họ hôm nay, là con của Lục Huyền Lâm?
Không thể nào! Lục Huyền Lâm có con từ khi nào thế? Sao anh ta không biết?
"Sếp Lục, nhất định trong này có hiểu lầm gì đó." Nói xong, vì hình tượng của bản thân mà lau đi mồ hôi vừa tuôn ra.
"Đúng vậy, hiểu lầm, hiệu trưởng, anh xem coi có phải đứa trẻ này đẩy con gái nhà tôi không?" Lục Huyền Lâm chỉ sang hướng khác rồi đẩy màn hình máy tính về phía mọi người.
"Phải, Sếp Lục."
Cho dù không phải, anh ta cũng sẽ nói phải, hiện tại đây là chuyện lớn đấy.
Anh ta không khỏi trợn mắt nhìn một cái, giáo viên ở trong góc đã cực kì run rẩy.
Lý Hùng Thành cũng cho vợ và chị cả của mình vài ánh mắt.
Hai người còn muốn tranh cãi, nhưng cuối cùng đều im lặng để Lý Hùng Thành xử lý.
Lý Tang Du xem video rõ ràng, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên.
Tịch không làm gì mà bị người ta đẩy xuống đất! Chuyện quái gì vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Lý Tang Du ngẩn ra, bàn tay ấm áp mang tới cho cô cảm giác an toàn rất lớn, nhưng cũng khiến cô có một chút hoảng hốt, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
Muốn giãy ra thì lại càng bị nắm chặt.
Ánh mắt hung dữ cũng không thể khiến anh buông tay, hiện tại anh đúng là ăn gan hùm mật gấu mà.
Đã sáu năm anh không chạm vào đôi tay mềm mại này, vuốt nhẹ qua thì thấy nó đã chai sần hơn trước kia một chút.
Sáu năm, có lẽ đã phải chịu khổ rồi.
Trong lòng chợt dâng lên chút ích kỷ.
Tang Du, hãy để anh bảo vệ em.
Cảm nhận được Lục Huyền Lâm được đằng chân lên đằng đầu, Lý Tang Du hơi nhíu mày, nhưng có người ngoài nên chỉ đành nhẫn nại.
Sự tức giận trong mắt càng rõ ràng hơn.
Gương mặt lạnh lùng của Lục Huyền Lâm lại nở nụ cười thản nhiên.
Trong mắt mấy người Lý Hùng Thành, giữa hai bọn họ đầy tình nồng ý mật, ân ái có thừa.
Cứ như vậy, Lý Hùng Thành cảm thấy người phụ nữ bên cạnh Lục Huyền Lâm rất quen mắt.
Giống như, giống như là... Vợ cũ của Sếp Lục! Người vợ cũ đã chết từ 6 năm trước?
Sao có thể có chuyện này?
"Mẹ đứa nhỏ, em muốn xử lý bọn họ thế nào?"
Mẹ đứa nhỏ? Lục Huyền Lâm, đầu óc anh hỏng rồi à?
Tuy cái này cũng không sai, nhưng sao Lục Huyền Lâm cứ như đã biến thành một người khác vậy?
"Mợ Lục, mợ Lục, cô nói gì tôi cũng sẵn lòng bồi thường cho cô..."
Lục Huyền Lâm đặt danh xưng cho Lý Tang Du, khiến Lý Hùng Thành cũng lập tức đổi xưng hô.
Vì thế hiệu trưởng mới chú ý tới Lý Tang Du, nhất thời cũng cảm thấy vô cùng quen mắt.
Mợ Lục?
Danh Sách Chương: