Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt Lý Tang Du, ngay cả lông tơ tinh tế lưa thưa trên mặt cũng bị chiếu rọi vô cùng rõ ràng.
Lục Huyền Lâm ngồi ở bên giường, trong đầu vô cùng trống rỗng nhìn Lý Tang Du vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, Lục Huyền Lâm không tự chủ được nhíu mày.
Tùy ý nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian đã không còn sớm, công ty còn có rất nhiều chuyện đang chờ anh làm, chỉ ở trong bệnh viện chăm sóc Lý Tang Du cũng không được.
Vì phòng ngừa tin tức lộ ra ngoài, Lục Huyền Lâm không còn cách nào khác, đành phải mời mẹ Lục tới hỗ trợ chăm sóc, anh chỉ ngủ ba bốn tiếng, sau đó rửa mặt sơ qua một chút rồi lái xe trở về công ty làm việc.
Mẹ Lục đến bệnh viện nhìn thấy Lý Tang Du đầu tiên cũng khiếp sợ, bà chưa tới có thiện cảm gì với Lý Tang Du, mà ngược lại, thỉnh thoảng bà còn cảm thấy cô không xứng làm một người con dâu.
Nhưng bây giờ nhìn người này cứ như vậy vô lực nằm trên giường bệnh, mẹ Lục cũng nổi lên lòng cảm thông, nhưng quan trọng hơn là, nếu chuyện này để ba mẹ hai bên biết được, vậy thì càng không thể cứu vãn rồi.
Đợi đến khi Lý Tang Du tỉnh lại, nhìn thấy người đầu tiên quả thật là mẹ Lục không thể nghi ngờ.
Cổ họng cô vừa chát vừa đau, cơ thể cũng không có chút sức lực nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có một chút máu, Lý Tang Du há miệng mơ hồ phát ra một âm tiết.
“Ừm... Ừm... Nước...”
Nhưng mà dùng hết sức lực để nói cũng không bằng tiếng gió thổi qua rèm cửa sổ xào xạc. Mẹ Lục nghe thấy trên giường bệnh có tiếng động nên cố ý quay đầu nhìn, đúng lúc phát hiện Lý Tang Du tỉnh lại.
“Coi như cô đã tỉnh rồi, cảm giác thế nào, có khỏe không?” Mẹ Lục ở ngay bên cạnh giường bệnh của cô, thấy cô tỉnh lại đương nhiên rất vui mừng.
Lý Tang Du yếu ớt không có sức lực đáp lại, chỉ lặp lại một câu khẩn cầu: “Tôi muốn uống… Nước.”
Từ sau khi xảy ra chuyện cô vẫn chưa được ăn uống gì, mẹ Lục hiểu ra, lập tức đứng dậy đến phòng khách nhỏ ở một bên, pha nước sôi để nguội với nước nóng rồi đưa đến bên giường.
Lý Tang Du cũng không nói nhiều, lập tức đặt tay mẹ Lục xuống để uống nước, mẹ Lục thấy cô uống nước rất hăng hái, sự lo lắng trong lòng cũng buông xuống rất nhiều.
“Chậm thôi, bác sĩ nói vừa tỉnh không thể cho con uống quá nhiều nước.” Giọng điệu bà thân mật, thế nhưng lại làm cho Lý Tang Du nhớ tới mẹ của mình.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, Lý Tang Du vì suy nghĩ cho mình đương nhiên không dám uống nhiều, chỉ là để cho nước thấm môi mình rồi dừng lại.
Lúc nằm lại giường bệnh, ký ức phát sốt ngày đó bắt đầu tái hiện lại trong đầu cô, nhưng mà chỉ đến giây phút mình ngủ mê man thì dừng lại.
Mình được đưa vào phòng bệnh như thế nào, tại sao mẹ Lục lại ở đây, Lý Tang Du có ký ức mơ hồ nhưng thế nào cũng chắp vá không đầy đủ.
Mẹ Lục gọi bác sĩ đến kiểm tra triệu chứng cho cô, nghe bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại, trái tim bà mới hoàn toàn thả lỏng.
Đưa bác sĩ ra ngoài xong, mẹ Lục nhìn về phía con dâu mình, có phần lấy lòng hỏi: “Có muốn mẹ nấu cháo cho con không? Hay là con muốn ăn cái gì mẹ đi mua cho con.”
Lý Tang Du nửa ngồi trên giường bệnh mặt không chút cảm xúc lắc đầu, hiện tại trong dạ dày cô rất khó chịu, thật sự không có hứng thú gì với thức ăn.
Sắc mặt mẹ Lục có chút không đành lòng, nhưng hiện tại Lý Tang Du mới là quan trọng, chút chuyện nhỏ này bà cũng không thể so đo ở trong lòng.
“Tang Du,” Mẹ Lục nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Tang Du, vẻ mặt bắt đầu mềm lòng: “Con và Lục Huyền Lâm là vợ chồng, không tránh khỏi những tiếp xúc thân mật.”
Biểu cảm của Lý Tang Du vẫn không có thay đổi quá nhiều, chỉ chậm rãi nhíu mày, cô đảo mắt nhìn về phía mẹ Lục, nghiêm túc nói: “Mẹ cảm thấy anh ta đúng sao?”
“Không không không, đương nhiên không phải.” Mẹ Lục vội vàng phủ nhận: “Mẹ biết có thể có chỗ thằng bé làm không đúng, nhưng Tang Du, làm vợ của Lục Huyền Lâm, con có nghĩa vụ chứ…”
Mẹ Lục dừng một chút, không nói tiếp nữa.
Nhưng Lý Tang Du trên giường bệnh hiểu được bà sẽ nói gì tiếp theo. Ánh mắt của cô càng trở nên lạnh lẽo, ký ức trở lại buổi tối lộn xộn không chịu nổi kia, cả gian phòng trong nháy mắt ngưng tụ khiến Lý Tang Du cảm thấy hít thở không thông.
Lý Tang Du cố gắng khống chế cảm xúc của mình, hít vài hơi thật sâu, tay nắm lấy tấm ga trải giường màu trắng vừa siết chặt lại thả lỏng, vừa thả lỏng lại siết chặt, đó là một đoạn ký ức nhục nhã.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Nhưng trên đời này còn có một từ, gọi là bạo lực tình dục trong hôn nhân.”
Lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào, Lý Tang Du không chắc chắn mẹ Lục có thể hiểu được ý nghĩa của từ này không, nhưng đêm đó cho cô cảm giác chính là như vậy, giống như bị một người xa lạ cưỡng hiếp khiến cô đau đớn không muốn sống nữa.
“Không thể nói như vậy, Huyền Lâm nó...” Mẹ Lục vẫn theo bản năng biện hộ cho con trai mình, lông mày Lý Tang Du lại càng nhíu chặt hơn.
“Con sẽ không tha thứ cho anh ta.” Lý Tang Du lên tiếng cắt đứt lời bà, cô không muốn nghe những lời biện hộ vô tội cho Lục Huyền Lâm nữa.
“Đời này con cũng sẽ không tha thứ cho anh ta, anh ta không quan tâm đến ý nguyện của con nhất định phải cùng con thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, đây là ép buộc.”
Đây là sự thật ván đã đóng thuyền, không ai có thể bóp méo, Lý Tang Du cũng tuyệt đối không cho phép người nào bóp méo.
Sắc mặt mẹ Lục trắng bệch, thái độ Lý Tang Du như vậy là muốn nói cho ông cụ biết sao?
“Mẹ cũng biết có một số việc là Tiểu Lâm làm không đúng, nhưng dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể nói ra ngoài, huống chi với sức khỏe của bố con làm sao chịu được đả kích.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ không nói ra bên ngoài, càng sẽ không nói cho ông nội nghe.” Cô không cảm thấy nói ra chuyện này trên mặt sẽ có vẻ vang gì, hoặc là ai có thể thay cô làm chủ.
Công đạo là phải tự mình đòi lại, trừ chuyện đó ra, cô ước gì chuyện này càng ít người biết càng tốt, dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Mẹ Lục còn tưởng là mình nghe nhầm: “Tang Du, con thật sự sẽ không tố cáo sao? Con không nói dối mẹ đấy chứ?”
“Con không cần phải gạt mẹ làm gì.” Đôi mắt Lý Tang Du nửa nhắm nửa mở, cô cảm thấy bản có chút mệt mỏi: “Mẹ có thể yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ nửa chữ ra bên ngoài.”
Chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, mà một ngày nào đó, Lục Huyền Lâm sẽ gặp báo ứng với những chuyện đáng sợ mà mình đã gây ra.
“Con hơi mệt, muốn ngủ thêm một lát.” Sắc mặt Lý Tang Du vẫn tái nhợt, trên cánh tay truyền nước glucose hết chai này đến chai khá, trên cổ tay sớm đã tím tái một mảng lớn.
Tỉnh lại nhưng không ngủ càng làm cho cô thả lỏng, Lý Tang Du không muốn nói cái gì nữa, chỉ lấy cơ thể mệt mỏi làm cái cớ. Nói đến đây, mẹ Lục đương nhiên nghe lời thuận theo ý của Lý Tang Du.
Cô nói muốn nghỉ ngơi, mẹ Lục lập tức điều chỉnh lại giúp cô, đắp chăn xong mới ra khỏi trong phòng bệnh. Mẹ Lục vừa khép cửa phòng bệnh lại, Lý Tang Du lập tức mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đầu cô còn rất loạn, có một số việc muốn nhớ lại nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra, có một số việc, cô muốn quên lại hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại trong đầu.
Gió ngoài cửa sổ còn hơi lớn, cô nắm chặt ga giường trước người mình, tầm mắt Lý Tang Du dần dần mất tập trung, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Danh Sách Chương: