Lý Tang Du vẫn còn cảm thấy không đủ, quay đầu lại cười, dáng vẻ rất hào phóng: “Lục Huyền Lâm, chuyện chúng ta ly hôn như ván đã đóng thuyền rồi, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Vậy nên xin anh bây giờ đừng đứng trước mặt tôi tỏ ra đáng thương nữa, cứ như thể là tôi cắm sừng anh không bằng. Thế này đi, đến bao giờ anh nghĩ kỹ, nghĩ thông rồi, muốn ký tên thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ không chớp mắt mà ký tên vào cho anh.”
Lý Tang Du vừa nói vừa đi tới ngồi xuống sofa: “Ôi trời, thoải mái quá, cơm no rượu say đúng là một chuyện lớn trong đời khiến người ta phải đắc ý.”
Lục Huyền Lâm tức đến mức cả mặt xanh lè.
Đáng chết! Nhưng anh vẫn cảm thấy Lý Tang Du nói rất có lý, làm anh không thể phản bác được.
“Đúng rồi, tôi cảnh cáo anh nhé Lục Huyền Lâm. Nếu như anh đã quyết định ở bên cạnh Uyển Khanh rồi thì bớt bớt cái tâm tư đó của anh đi, một lòng một dạ đối xử với nó. Tốt xấu gì anh cũng là em rể tương lai của tôi, coi như tôi lên lớp miễn phí cho anh một bài.”
Lý Tang Du thể hiện ra ngoài rất bình thường, cho dù không cam lòng đến đâu thì Lý Uyển Khanh vẫn là em gái cùng ba khác mẹ của cô, cô làm như vậy thì ít nhất cũng sẽ không khiến ba phải khó xử.
Thái độ không quan tâm của Lý Tang Du làm Lục Huyền Lâm tức điên, anh đi tới trước mặt Lý Tang Du, kéo tay cô rồi hét to: “Lý Tang Du, cô còn nói linh tinh nữa thì cô xem tôi có xé nát mồm của cô không?”
Em rể tương lai?
Hừ! Như vậy mà cô cũng nói ra được.
Lý Tang Du thờ ơ, ngồi trên sô pha nhớ lại những thứ mỹ vị mình vừa ăn vào miệng, tự nhiên cô chau mày, phần bụng cảm thấy hơi âm ỉ đau.
Lục Huyền Lâm căng thẳng: “Cô làm sao vậy?”
Lý Tang Du liếc nhìn Lục Huyền Lâm, chọn cách phớt lờ sự căng thẳng và quan tâm trong giọng nói của anh, ngang bướng nói: “Không sao.”
“Còn nói không sao. Trán toàn là mồ hôi kia kìa.” Đáng chết, tối nay không biết người phụ nữ này và người đàn ông kia đã làm gì?
“Không cần anh quan tâm, về sau tôi có thế nào thì cũng không liên quan đến anh.” Lý Tang Du lại từ chối sự quan tâm của anh lần nữa.
“Không liên quan đến tôi?” Lục Huyền Lâm cho dù có tức giận tới đâu đi chăng nữa thì cũng không dám chậm trễ việc của cô: “Đi, tôi đưa cô vào bệnh viện xem thử.”
“Lục Huyền Lâm, không phải anh chỉ mong tôi chết sớm thôi sao? Như vậy thì anh và Uyển Khanh có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Đến cả việc ly hôn cũng không cần tôi đồng ý cơ mà? Anh nên cảm thấy vui mừng mới phải chứ?” Lý Tang Du nở một nụ cười nhợt nhạt.
Lục Huyền Lâm tức muốn phát điên, giờ là lúc nào rồi mà cô còn muốn đấu với anh.
“Đáng chết! Rốt cuộc tên khốn nạn Thời Nhiên Phong kia đã cho cô ăn cái gì? Sao lại khiến cô bị đau bụng thành ra như vậy?”
Nhìn thấy Lý Tang Du cố gắng ôm bụng nhịn đau, trái tim Lục Huyền Lâm như bị ai cầm búa nện xuống, đau nhói.
Nhưng Lý Tang Du vẫn giải thích thay cho Thời Nhiên Phong: “Chuyện này không liên quan gì tới anh, anh đừng đổ oan cho người tốt.”
Cơ thể của cô thế nào, cô là người biết rõ hơn ai hết, tình trạng này hiện tại của cô giống hệt như lần trước, quá nửa là do bị lây.
“Tôi thật sự không sao.” Lý Tang Du cố tỏ ra mạnh mẽ nói.
Lục Huyền Lâm không quan tâm, cứ thế bế cô lên: “Lý Tang Du, có phải cô rất thích nói linh tinh không, bị đau đến mức như vậy rồi mà còn nói là không sao. Mắt cô mù chứ mắt tôi không có mù. Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện.”
“Tôi thật sự không sao, anh đừng lo cho tôi. Tôi cầu xin anh, mong anh thương xót đấy, như vậy được chưa?” Lý Tang Du khuất phục.
Lục Huyền Lâm thật sự không hiểu nổi vì sao Lý Tang Du luôn không muốn đi bệnh viện.
Lúc trước khi nghĩ rằng cô có thai, anh đã bảo cô tới bệnh viện kiểm tra nhưng cô một mực không nghe. Cũng chính vì vậy nên mới để cho kẻ có lòng dạ xấu xa đục nước béo cò, dựng nên chuyện mang thai giả. Đó rõ ràng là một cái bẫy nhưng Lý Tang Du lại một mực tin là thật.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Huyền Lâm căm hận chỉ muốn giết chết Vu Thiến.
Nếu Vu Thiến không đứng giữa ly gián thì mọi chuyện cũng không ầm ĩ đến mức anh và Lý Tang Du sẽ ly hôn.
Lý Tang Du giãy dụa trong lòng Lục Huyền Lâm: “Tôi không đi bệnh viện, tôi không muốn đi bệnh viện! Đánh chết tôi cũng không đi.”
Chuyện đã biết rồi thì cần gì phải đi nữa, đi rồi thì cũng vậy thôi.
Hơn nữa cô không hy vọng lúc này Lục Huyền Lâm sẽ ở bên cạnh quan tâm mình, càng nhận được nhiều sự quan tâm của anh thì về sau cô càng không rời xa được.
Bất đắc dĩ Lý Tang Du chỉ biết lấy Lý Uyển Khanh ra: “Lục Huyền Lâm, bây giờ anh bế tôi thế này không sợ bị Uyển Khanh nhìn thấy sao? Nó sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Lục Huyền Lâm biết Lý Tang Du làm vậy là để khích mình, anh nhất định sẽ không cho cô đạt được mục đích: “Uyển Khanh không giống như cô, cô ấy thấu hiểu cho mọi hành động của tôi.”
Câu nói này mang ẩn ý rằng cô không thấu tình đạt lý sao?
“Lục Huyền Lâm, với tư cách vợ cũ trong tương lai của anh, tôi thật lòng khuyên anh một câu, đừng bao giờ coi lời phụ nữ nói là thật, phụ nữ luôn nói không thành có, ngoài miệng nói rằng sẽ thấu hiểu anh nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu âm mưu thâm độc dâu, cẩn thận có một ngày nó sẽ trở mặt thành thù với anh đấy.”
“Ha ha, Lý Tang Du, e rằng trên đời này sẽ không tìm được người vợ nào rộng rãi như cô, chỉ muốn đẩy chồng mình về phía người phụ nữ khác đâu.” Lục Huyền Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng là như vậy! Lý Tang Du suy nghĩ, bọn họ vẫn còn chưa ly hôn mà.
“Dù sao tôi cũng đã nói rồi, anh sớm muộn gì cũng trở thành em rể tương lai của tôi, tôi nói sớm hay muộn một chút không phải đều giống nhau sao?” Lý Tang Du cười vui vẻ nói.
“Cút!” Lục Huyền Lâm quát lên: “Lý Tang Du, nếu như cô còn nhắc tới bốn chữ đó trước mặt tôi lần nữa, tôi sẽ làm cô ngay tại đây đấy.”
“Anh!” Lý Tang Du tin chắc rằng Lục Huyền Lâm có thể làm ra việc như vậy: “Nếu như anh thật sự làm vậy, tôi sẽ hận anh cả đời này.”
“Ha ha, vậy thì cô cứ thử đi, xem tôi có dám hay không.” Lục Huyền Lâm bỗng dưng bật cười, người phụ nữ này có thể phản ứng nhanh như vậy chắc là cơn đau vừa rồi đã biến mất.
Hơn nữa dáng vẻ mặc cho anh muốn làm gì thì làm của Lý Tang Du khiến anh vô cùng sung sướng!
“Cậu Lục, chúng ta sắp ly hôn với nhau rồi, anh cần gì phải gây khó dễ với tôi như vậy.” Lý Tang Du không hiểu nổi, trước đây Uyển Khanh không rõ sống chết thế nào, Lục Huyền Lâm cứ bám lấy cô không buông cô còn có thể hiểu được. Nhưng hiện giờ Lý Uyển Khanh đã bình yên quay về, sao Lục Huyền Lâm vẫn cứ phải dây dưa không dứt với cô?
Một tiếng “cậu Lục” khiến nụ cười trên mặt anh cứng đờ.
“Cô vội vàng vì chuyện ly hôn như vậy sao? Có phải trước khi nói đến chuyện ly hôn, cô đã tìm sẵn đường lui cho mình không? Là Thái Vũ Hàng? Hay là Thời Nhiên Phong? Vừa có tiền lại có địa vị, tôi khuyên cô nên chọn Thời Nhiên Phong thì sẽ tốt hơn.” Vừa nhắc đến chuyện ly hôn, thái độ của anh liền trở nên quái lạ.
Lúc Chu Hòe Hương gọi điện nói buổi tối cô ăn cơm ở bên ngoài là Lục Huyền Lâm đã biết cô nhất định sẽ lén lút vượt tường rồi, quả nhiên anh đứng ở trên lầu nhìn thấy cô và Thời Nhiên Phong về nhà chung với nhau.
Những cặp đôi đang yêu đương nồng cháy có lẽ cũng không đến mức như vậy.
Lại còn vượt tường, nhất định là đối phương trèo vào trước, kê sẵn thang mời cô ra ngoài.
Cô đúng là tìm được một người tốt đấy, Lý Tang Du! Quả nhiên là người mà cô chọn, có thể nhảy ra nhảy vào nhanh như vậy.
“Đúng vậy cậu chủ Lục, đúng là như thế đấy.”
Tay phải của Lý Tang Du vẫn đang ôm bụng, cô không muốn phí lời với Lục Huyền Lâm. Bụng của cô lại đau dữ dội nữa rồi, cô mặc kệ Lục Huyền Lâm suy diễn thành như vậy.
Lý Tang Du đổ mồ hôi lạnh, muốn rót một cốc nước nóng nhưng cả người lại yếu ớt, không có sức đứng lên.
Danh Sách Chương: