Ánh mắt đợi chờ của Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cứ nhìn Ngụy Như Mai trước mặt như vậy.
“Ngụy Như Mai, cô muốn làm gì?”
“Nếu cô biết điều thì tốt nhất buông tôi ra ngay.”
Lục Nghiên Tịch cũng không biết hét như vậy có tác dụng không, nhưng lúc này ngoài như vậy ra, thật sự cô không tìm được cách nào khác.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Ngụy Như Mai không nhịn được bật cười.
“Đến lúc này rồi cô còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?”
“Lục Nghiên Tịch, cô đúng là gan lắm đấy.”
Trong mắt cô ta còn hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ lúc này rồi mà Lục Nghiên Tịch còn có thể giả bộ bình tĩnh, thật sự khiến cô ta bất ngờ.
Nhưng, một giây sau, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lục Nghiên Tịch, Ngụy Như Mai không nhịn được lại cười vang lên.
“Nếu tôi hủy khuôn mặt này giúp cô, cô nói xem, Bác Văn còn thích cô không.”
Nhớ tới bây giờ Tư Bác Văn, Gia Bảo đều bị Lục Nghiên Tịch làm cho chết mê chết mệt.
Trong lòng Ngụy Như Mai không nhịn được mà có hơi phẫn nộ, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
“Lục Nghiên Tịch, đây chính là cái giá mà cô phải trả!”
Nói xong, Ngụy Như Mai duỗi tay, chuẩn bị rạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch lùi lại mấy bước theo bản năng, rụt đầu lại.
“Cô cút cho tôi!”
“Ngụy Như Mai, nếu lát nữa Tư Bác Văn tới thì anh ấy tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”
“Không phải cô muốn trở về bên cạnh anh ấy lần nữa sao? Nhưng lát nữa mà bị phát hiện, cô thấy cô còn có cơ hội không?”
Nhìn dáng vẻ mất trí này của Ngụy Như Mai, Lục Nghiên Tịch không nhịn được hét lên.
Nhưng cho dù cô nói như thế nào, Ngụy Như Mai vẫn có vẻ thích gì làm nấy, giống như không nghe thấy cô nói gì.
Bỗng, Ngụy Như Mai cười rộ lên.
“Lục Nghiên Tịch, không phải cô nói chút nữa Tư Bác Văn đến lại nhìn thấy dáng vẻ này của tôi sao?”
“Vậy, nếu để Tư Bác Văn nhìn thấy cô thế này, anh ấy sẽ thấy thế nào?”
Nói xong, hình như Ngụy Như Mai phát hiện ra thứ gì đó thú vị, bật cười thành tiếng một cách đầy gian xảo.
Cô ta nâng mắt, nhìn gã côn đồ trước mặt.
“Đi, dẫn mấy kẻ ăn xin lúc trước đã chuẩn bị ra đây cho tao.”
Lục Nghiên Tịch trừng mắt: “Cô muốn làm gì?”
“Ngụy Như Mai, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Ngụy Như Mai nhướng mày, vẻ mặt vô tội: “Đừng nhìn tôi với vẻ mặt như vậy, tôi không làm gì cả.”
“Tôi chỉ muốn coi thử, Lục Nghiên Tịch kiêu ngạo mà mọi người luôn nhìn thấy, nếu quỳ xuống trước mặt kẻ ăn xin sẽ như thế nào đây?”
Ngụy Như Mai nói đến đây, cuối cùng trong đó có ý gì, mọi người cũng đều rất rõ.
Lục Nghiên Tịch càng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Cô cứ ngồi trên nền đất như vậy, tim đập liên hồi.
“Ngụy Như Mai, nếu cô làm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
Vẻ mặt Lục Nghiên Tịch hoảng loạn nhìn Ngụy Như Mai, cô tuyệt đối không thể bị kẻ ăn xin làm nhục, tuyệt đối không thể.
Ngụy Như Mai lại bỗng mỉm cười: “Vậy sao?”
“Vậy thì thử coi trước, ai không tha cho ai!”
Nói xong, trong mắt Ngụy Như Mai hiện lên sự khát máu, xoay người ngồi sang bên cạnh.
Chốc lát sau, chỉ thấy mười mấy kẻ ăn xin được dẫn vào từ bên ngoài.
Còn chưa bước tới bên cạnh Ngụy Như Mai, nhưng cô ta đã có thể ngửi thấy mùi mắc ói này, rất khiến người ta buồn nôn.
Nhìn Lục Tịch Nghiên đã nằm sấp trên mặt đất, dáng vẻ chuẩn bị nôn khan, Ngụy Như Mai không khỏi bật cười.
“Lục Nghiên Tịch, vẫn chưa bắt đầu đâu.”
“Đợi lát nữa còn để cô vui vẻ hơn.”
Kẻ ăn xin chứa đầy sự bất an nhìn Ngụy Như Mai trước mặt, bỗng nhiên một người giống như người đứng đầu trong đám ăn xin đi lên trước nói với Ngụy Như Mai.
“Bảo chúng tôi tới đây làm gì, không phải nói có đồ tốt sao?”
Ở trong mắt kẻ ăn xin, chỉ cần là đồ có thể lấp đầy bụng, đương nhiên chính là đồ tốt.
Ngụy Như Mai nhướng mày, che đi vẻ chán ghét trong mắt.
“Đương nhiên có đồ tốt.”
Nói xong, Ngụy Như Mai duỗi tay ra, chỉ thẳng Lục Nghiên Tịch.
“Đó, bên kia không phải là đồ tốt à?”
Nhìn Lục Nghiên Tịch, đám ăn mày không khỏi nuốt nước bọt, phải biết rằng từ trước đến nay bọn họ chưa từng cảm nhận phụ nữ.
“Cô nói thật?”
Kẻ ăn xin đầy nghi ngờ lại hỏi Ngụy Như Mai một câu.
Ngụy Như Mai gật đầu: “Đương nhiên.”
“Từ trước đến nay tao đều nói lời giữ lời.”
Nói xong, Ngụy Như Mai lấy một xấp tiền mặt từ trong túi ra, ném thẳng trên mặt đất.
“Sau khi xong việc, số tiền này đều là của chúng mày.”
Vừa dứt lời chỉ thấy tất cả những kẻ ăn xin nhào tới, toàn bộ tiền trên mặt đất đều bị cướp sạch.
Chuyện tốt giống như vậy còn có thể đi đâu tìm đây.
Vừa lấy được tiền, vừa kiếm được tiền.
“Khi nào lên?”
Gã ăn xin nhìn Ngụy Như Mai, lại hỏi một câu.
Lúc này họ đã có vẻ không chờ đợi được.
Ngụy Như Mai lại lắc đầu: “Khoan nóng vội đã.”
“Trước lúc đó, đương nhiên phải cho Lục Nghiên Tịch ăn chút đồ ngon trước.”
Theo tính cách này của Lục Nghiên Tịch, sao cô có thể phối hợp.
Nói xong, Ngụy Như Mai lấy ra một viên thuốc màu trắng từ trong túi, cô ta đưa cho gã côn đồ: “Đi, cho cô ta uống.”
Nhìn gã côn đồ càng ngày càng gần, Lục Nghiên Tịch càng hoảng sợ hơn.
Tuy cô chưa từng thấy loại thuốc này, nhưng vừa nhìn thì chắc chắn biết đây không phải là thứ tốt lành.
Nếu sau khi uống, nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra, mỗi một tế bào trong cơ thể Lục Nghiên Tịch đều gào thét từ chối.
Cô không muốn uống thuốc này!
Lục Nghiên Tịch không ngừng lắc đầu, mím chặt môi dưới, dáng vẻ thà chết cũng không uống.
Một mình gã côn đồ, vốn không giữ được Lục Nghiên Tịch.
Thấy thế, trong lòng Ngụy Như Mai không khỏi oán thầm, đúng là đồ bỏ đi.
Ngay cả một người phụ nữ cũng không xử lý được, còn làm được trò gì!
“Mày cút cho tao, để tao!”
Ngụy Như Mai đi tới bên cạnh gã côn đồ, cầm lấy viên thuốc, bóp miệng Lục Nghiên Tịch, ép cô nuốt xuống.
“Cởi dây thừng của cô ta ra, đợi lát nữa tao muốn coi khi ở trong tay tao, Lục Nghiên Tịch chủ động xin tha như thế nào!”
Mặc dù vẫn chưa bắt đầu, nhưng dường như Ngụy Như Mai đã đoán trước được tình hình tiếp theo, trong mắt đầy hả hê.
“Vâng.”
Gã côn đồ gật đầu, thành thạo cởi dây thừng trên người Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch bị ném vào trong góc, cô duỗi hai tay ra, ôm chặt cơ thể mình.
Cô tuyệt đối không thể bị những kẻ ăn xin này hủy hoại được.
Tuyệt đối không thể!
Danh Sách Chương: