Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh xua tay, nhướng mày có chút tự mãn, anh đây không phải là chiến tranh không ngại lừa dối hay sao

“Đúng là như vậy, nhưng mà ông ơi...”

“Nếu như con rảnh như vậy tại sao lại không đồng ý đi chứ, có phải là tên tiểu tử thối này gần đây lại chọc con không vui rồi phải không?” Ông cụ cướp lời, hỏi.

Lý Tang Du rất muốn gật đầu nói đúng, chỉ là nghĩ đến sức khỏe của ông nên lời muốn nói ra lại rút về.

“Vậy thì không có...”

“Nếu đã như vậy, vậy thì đi đi, ngày lễ của những người trẻ tuổi các cháu, ông muốn đi cũng đi không được.”

Lý Tang Du muốn tìm lí do để phải bác, nhưng dừng lại một lúc, ông cụ đầu dây bên kia lại lên tiếng: “Cứ quyết định vậy đi, khó khăn lắm hai đứa mới có cơ hội ăn được một bữa cơm.”

Vừa dứt lời ông cụ cúp máy, Lý Tang Du nhìn đường dây bận mà nghệch mặt, làm sao mà mình bị rơi vào bẫy rồi?

“Mợ chủ, điện thoại...” Minh vui mừng khôn xiết khi âm mưu thành công, quả nhiên là ông cụ ra tay, một mình địch hai.

Bản thân rối rắm cả nửa ngày, một cuộc điện thoại của ông cụ đã giải quyết được tất cả.

Lý Tang Du đưa điện thoại cho anh, nhưng ánh mắt lại hằn học: “Anh Minh được lắm, còn biết tìm ông làm cứu binh rồi.”

“Tôi đây không phải là đi tới cùng đường rồi sao, mợ chủ?” Minh đặt lại điện thoại vào túi, nháy mắt với Lý Tang Du.

Trời sinh anh ta một vẻ ngoài thanh tú, động tác này của Minh không những không khiến cô thấy sến sẩm mà còn có một cảm giác thú vị.

Lý Tang Du tức đến vươn tay đánh anh, nhưng thiết nghĩ phải bảo vệ tu dưỡng thục nữ của mình mà lười động thủ.

“Được rồi, không phải chỉ một bữa cơm thôi sao.”

“Còn không phải sao? Mợ chủ của chúng ta anh minh thần vũ, một bữa cơm sao mà làm khó được người.” Minh còn đang lẻo mép, khóe miệng không khỏi nhếch lên khi nghĩ đến buổi hẹn tối nay không cần lỡ hẹn.

Lý Tang Du bị anh ta chọc cười: “Tôi phát vẻ, Minh cũng cười rồi, gọi điện thoại cho Lục Huyền Lâm thông báo chuyện này, còn thổi phồng được rồi, anh ở bên cạnh cô ấy đi, muộn một chút tôi qua đón người thì anh có thể tan làm đúng giờ rồi.”

Lục Huyền Lâm cũng nhanh chóng tăng tốc việc trong tay, tài liệu không xử lý xong thì không có tâm trạng đi ăn cơm tối, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên.

Nhìn ngoài trời đã tối, Minh gấp đến không được, lại gọi một cuộc điện thoại đến.

Lục Huyền Lâm đặt lên tai một bên nghe: “Sao vậy?”

“Sếp Tổng đại nhân của tôi ơi, ngài xem xem đã mấy giờ rồi? Làm sao mà còn chưa đến đón người thế?”

Đầu dây bên kia lông mày của Minh sắp dính lại với nhau rồi, Lý Tang Du thay quần áo chậm rãi ngồi trên giường bệnh đọc sách, chỉ mong sao không cần đi ăn cơm nữa là tốt nhất.

Nhưng mà hoàng đế không vội thái giám vội, không kịp tan Huyễn Lâm nhìn lên khung cửa sổ cao từ trần đến sàn khổng lồ, những tòa nhà cao tầng đã được thắp sáng bằng đèn neon đủ màu, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ màu đen trên tay, kim giờ đã vô thức chỉ về số La Mã số 7

Đúng là trễ rồi, Lục Huyền Lâm xoa xoa thái dương đau nhức, làm việc đến quên mất thời gian, vậy mà lại đến 7 giờ rồi.

“Tôi biết rồi, anh phút”

Lục Huyền Lâm sắp xếp lại tài liệu, cầm áo khoác chìa khóa đi ra ngoài.

Anh đậu ba chiếc xe trong ga ra của công ty, lần này anh chọn một chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật, đi đường tắt và tiếng vang rất thu hút ánh mắt trên các xa lộ của thành phố.

Lúc sắp đến bệnh viện, gần đó có một tiệm hoa trang nhã, vào ngày lễ tình nhân được trang trí ở cửa rất nhiều loại hoa hồng.

Lục Huyền Lâm trong lòng rung động, anh ta đỗ xe Ferrari ở ven đường, rất nhiều người vì chiếc xe thể thao đẹp này mà dừng lại, nhưng anh ta lại làm ngơ mà bước vào cửa hàng hoa.

“Hoan nghênh ngài đây, ngài cần gì?” Người phụ nữ bán hoa dịu dàng đứng dậy chào hỏi, lễ tình nhân hôm nay kinh doanh rất tốt, nhưng không có mấy người ra vào.

Lục Huyền Lâm cao lớn, nổi bật trong cửa hàng hoa hơi đông, anh nhìn quanh và cuối cùng dừng lại trên đầu một bó hoa hồng đã được gói sẵn.

Có khoảng 50 bông hoa, màu đỏ rực được trang trí bằng một vòng tròn màu trắng bao quanh nó, cuối cùng nó được gói trong giấy gói màu xanh lá cây và buộc bằng một dải ruy băng bạc.

Anh chỉ cái đó: “Lấy nó, thanh toán”

Cô chủ đương nhiên vui mừng khôn xiết, đây là bó hoa hồng đắt nhất mà cửa hàng định bán hôm nay, không ngờ sau khi gói xong không bao lâu đã bán được.

"Được rồi thưa ngài, ngài hãy đến quầy ở đây để thanh toán hóa đơn."

Lục Huyền Lâm đi theo đến quầy, lúc thanh toán điện thoại di động lại vang lên. Thì ra là Minh đã gọi điện để giục anh, nhưng anh không trả lời.

Nhưng từ chối một hồi, điện thoại lại vang lên, không hề buông tha cho anh.

“Có lẽ có chuyện gấp, ngài vẫn nên nghe đi.” Đã thu tiền, cô chủ nghe thấy tiếng chuông điện thoại gấp gáp nên nhắc nhở một tiếng.

Lục Huyền Lâm nghe điện thoại đặt ở bên tai, người bên kia rất vội vã, ngữ khí vô cùng kích động.

“Cô Lý Uyển Khanh, cô ấy... tìm thấy rồi!”

“Cậu nói gì?”

Lục Huyền Lâm mím môi nắm chặt điện thoại, ngón tay bắt đầu trắng bệch, chỉ sợ mình nghe nhầm một chữ, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.

“Tôi nói là, tìm được Lý Uyển Khanh rồi, anh mau đến bệnh viện đi lầu 3 phòng 505!”

“Được, được, được, tôi biết rồi.” Lục Huyền Lâm cúp máy, quay lưng ra khỏi tiệm hoa, anh quên hỏi tại sao lại ở bệnh viện, chỉ một lòng muốn nhìn thấy Lý Uyển Khanh.

Cô chủ cửa hàng cầm một bó hoa hồng đỏ rực chạy ra: “Tiên sinh, hoa của ngài còn chưa lấy!”

Đáng tiếc Lục Huyền Lâm đã khởi động xe đi xa rồi.

Lần này, Ferrari cuối cùng cũng thể hiện bản lĩnh là một chiếc xe thể thao, Lục Huyền Lâm nhấn ga chạy tới cuối cùng chỉ muốn bay đến bên cạnh Lý Uyển Khanh.

Mặt khác, Minh lo lắng đến mức không nhịn được lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục Huyền Lâm, tiếc là không kết nối được.

Lý Tang Du đọc cuốn sách trên tay một cách đặc sắc, thỉnh thoảng liếc nhìn Minh, thấy anh đang vội vàng, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Đến 7 giờ, Lý Tang Du gập sách lại phát ra tiếng, Minh hết hồn.

“Mợ chủ đừng vội, hôm nay lễ tình nhân, chắc là bên ngoài kẹt xe rồi.”

Vội? Lý Tang Du nghi hoặc tự vấn bản thân, cô nhìn trông rất vội sao? Người vội là Minh mới đúng chứ.

"Tôi nghĩ là anh đang vội. Nếu có việc gì gấp, anh có thể đi trước. Tôi sẽ đợi ở bệnh viện một mình cũng không đi mất được." Lý Tang Du đã nhìn anh từ rất lâu, từ sau cuộc gọi đầu tiên thì không thể ngồi yên, chắc chắn là có chuyện gấp.

Minh loay hoay một hồi, một bên hỗn loạn, một bên là hẹn hò ngày lễ tình nhân với bạn gái, khó lựa chọn hơn những kế hoạch kinh doanh đó.

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết, Lục Huyền Lâm chắc là không đến rồi, tôi vừa hay có thể rảnh rỗi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK