Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ông cụ Lục biết, cơn giận lập tức tăng vọt, giơ gậy batoong lên đánh cho Lục Huyền Lâm một trận. Nếu không được mẹ Lục và ba Lục khuyên ngăn, chỉ sợ Lục Huyền Lâm sẽ không thoát khỏi trận đòn này.

Cho dù được mẹ Lục và ba Lục che chở nhưng họ cũng không thể không răn dạy Lục Huyền Lâm một trận.

Tình hình hiện nay như thế nào thì ai cũng biết, ông cụ một lòng muốn giữ Lý Tang Du ở lại, còn Lục Huyền Lâm thì hay rồi, hai tay hai chân đẩy cô ra ngoài, làm như thế này không phải cũng giống như chắp tay dâng tập đoàn Lục Thị cho người khác hay sao?

Lục Huyền Lâm đang ở tình cảnh lúng túng chỉ có thể im lặng không nói câu nào, không ai biết được trong lòng anh đang nghĩ điều gì.



Vào lúc tất cả mọi người đều không tìm thấy Lý Tang Du thì lại có một người tìm được cô – Thái Vũ Hàng!

Lý Tang Du không có nơi nào để đi, giờ phút này đang ngồi trên bậc thang bên ngoài một am ni cô nhỏ.

Giữa trần thế phồn hoa náo nhiệt này, chỉ có nơi đây là thoát khỏi những rắc rối phức tạp, là nơi thanh tịnh nhất.

Ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng bay đến, lòng Lý Tang Du rất yên bình.

Thái Vũ Hàng không nói tiếng nào, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao anh biết tôi đang ở đây?” Lý Tang Du tỏ ra kinh ngạc.

Thái Vũ Hàng chìa một ngón tay ra, chỉ chỉ vào đầu mình: “Dựa vào việc tôi hiểu cô rất rõ, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là có thể biết cô ở đây.”

Lý Tang Du mờ mịt không hiểu, cô có từng nói với anh ta rằng vào lúc tâm trạng mình không tốt thì sẽ đến ngồi bên ngoài am ni cô này à?

“Thật sao?” Lý Tang Du không tin.

“Đương nhiên rồi!” Thái Vũ Hàng lắc điện thoại trong tay: “Là mấy người Triệu Nguyệt Sương lo lắng cho cô, bọn họ cho rằng quan hệ giữa tôi với cô khá tốt nên bèn bảo tôi cũng giúp đỡ đi tìm cô xem sao. Tôi đoán ngay là cô ở đây, quả nhiên đúng!”

Nghe vậy, Lý Tang Du không biết nên cười hay nên tự giễu mình nữa. Người chồng kết hôn đã hai năm cũng không tìm được cô, vậy mà một người bạn mới quen biết không bao lâu lại tìm được. Châm chọc biết mấy!

“Cô không gọi điện thoại lại cho họ ư?”

Lý Tang Du lắc đầu: “Tôi chỉ muốn yên tĩnh thôi.”

“Lần này đã bị người khác vứt bỏ hẳn rồi à?”

Lý Tang Du cười cười: “Đúng vậy đấy. Về sau thế giới của tôi đã yên tĩnh hơn rồi.”

Thái Vũ Hàng nhìn Lý Tang Du hiện tại, cô cũng không chán nản, mất tinh thần như trong tưởng tượng của anh ta, vẻ mặt cô thản nhiên, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Để cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Thái Vũ Hàng trêu ghẹo: “Cô luôn thích ngồi bên ngoài am ni cô, có phải cô định một ngày này đó cũng cạo đi ba ngàn sợi phiền não, ở lại đây làm bạn với thanh đăng cổ phật không đấy?”

“Ha ha…” Câu nói này đã chọc Lý Tang Du bật cười: “Dù tôi có nghĩ như vậy thì bồ tát cũng không thu nhận đâu, người không dứt lòng phàm, lục căn không tịnh như tôi đây, bồ tát không thích.”

“Tôi thích!” Thái Vũ Hàng đứng lên: “Đi thôi, tối nay tôi rủ lòng từ bi thu nhận cô một đêm.”

Lý Tang Du cũng lập tức đứng lên: “Nói lời giữ lời.”

Đêm nay cô không muốn về nhà, mà cũng chẳng có chỗ để đi.

Sau khi đi đến nhà Thái Vũ Hàng, anh ta ngả người ngồi xuống ghế sô pha, mặt mày nhăn nhó khó chịu, như mệt đến nỗi lả ra.

“Hình như bệnh đau dạ dày của anh còn nghiêm trọng hơn hồi trước đấy. Tôi bảo này ngôi sao lớn, bây giờ anh sinh hoạt điều độ rồi, đáng lẽ bệnh dạ dày của anh cũng phải tốt lên chứ.” Lý Tang Du vừa nói vừa quan sát bên trong căn biệt thự này mấy lần.

Ở đây không có chút thay đổi gì, thậm chí ngay cả bệnh đau dạ dày của anh ta cũng không thay đổi tí nào.

Thái Vũ Hàng không trêu đùa với cô nữa, dạ dày của anh ta quặn thắt từng cơn, trán toát mồ hôi lạnh, vất vả nói: “Bệnh cũ nào có dễ khỏi như vậy chứ, lúc liều mạng làm việc không quan tâm để ý đến nó, thành ra mang bệnh.”

Thái Vũ Hàng chỉ nói đơn giản vài câu rồi không nói tiếp nữa.

Lý Tang Du cũng không tiện hỏi tiếp.

Hiện giờ quả thực Thái Vũ Hàng đang ở thời đỉnh cao, fan hâm mộ vô số, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được lúc Thái Vũ Hàng bắt đầu tiến vào giới giải trí, những gian khổ phía sau từng bước đi từ một người vô danh tiểu tốt trở thành ngôi sao lớn được muôn người chú ý, người ngoài không tài nào nhìn thấy được.

“Đau lắm sao? Tôi đi lấy thuốc đau dạ dày cho anh nhé, anh để ở đâu?”

“Trong ngăn tủ đầu tiên ngoài cùng bên trái.” Thái Vũ Hàng trở mình, một tay ôm bụng, một tay chống lên mặt bàn.

Lý Tang Du đi tìm dựa theo vị trí anh ta nói, vừa mới mở ngăn tủ ra, một xấp ảnh chụp bỗng nhiên rơi lả tả xuống đất.

Tiếng ảnh chụp rơi xuống đất cũng khiến cho Thái Vũ Hàng đang nằm trên ghế cũng ngồi phắt dậy, cất giọng vội vàng nói: “Đừng mở ra…”

Thế nhưng đã chậm rồi.

Lý Tang Du cúi đầu xuống lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong tấm ảnh trên cùng.

Lâm Hân?

Lý Tang Du đột nhiên bị Thái Vũ Hàng đẩy sang bên cạnh, sau đó anh ta thu dọn ảnh chụp trên đất rồi lấy đi.

“Anh làm gì vậy…” Hành động của anh ta khiến Lý Tang Du giật mình.

Vẻ mặt của Thái Vũ Hàng có phần phức tạp, anh ta đang cố kìm nén để không nổi giận, nhưng lại cảm thấy không phải lỗi của Lý Tang Du, vậy là đành cố nén sự khó chịu không biểu hiện ra ngoài.

Bầu không khí giữa hai người khá là kỳ cục.

Cuối cùng, Lý Tang Du thử hỏi: “... Cô gái trên ảnh là ai thế?”

Thái Vũ Hàng siết chặt ảnh chụp không nói gì.

“Cô ấy tên Lâm Hân đúng không? Sao anh lại có ảnh của cô ấy? Anh cũng quen cô ấy sao?” Lý Tang Du liên tiếp đặt câu hỏi.

Lúc nhìn thấy tấm hình này, Lý Tang Du nhớ lại Lâm Hân đã từng nói, cô ấy bán mình cho một người đàn ông nào đó để xoay sở tiền thuốc men cho mẹ.

Chẳng lẽ người đàn ông này chính là Thái Vũ Hàng?

Nếu như không phải là anh ta thì sao anh ta lại có ảnh chụp của Lâm Hân?

Lý Tang Du nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy một ngôi sao lớn sẽ không có lý do gì mà kết bạn với một học sinh nghèo, còn cất giữ hình của cô ấy?

“Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến cô cả!” Bị hỏi như vậy, Thái Vũ Hàng có vẻ mất kiên nhẫn: “Nếu tiếp tục nhiều chuyện nữa thì cút ra ngoài.” Cơn tức giận anh ta kìm nén lại nổi lên.

Bình thường chỉ cần Thái Vũ Hàng vừa nói ra câu này là Lý Tang Du sẽ ngoan ngoãn không lên tiếng nói gì nữa ngay lập tức, nhưng việc này có liên quan đến Lâm Hân, dù nói gì đi nữa thì cô cũng phải hỏi ra được nguyên do.

“Lâm Hân trên tấm ảnh kia vẫn mặc đồng phục, chứng tỏ khi đó cô ấy còn là học sinh, là trẻ vị thành niên. Lâm Hân là người bạn rất quan trọng của tôi. Nếu hôm nay không nói rõ ràng quan hệ giữa anh và cô ấy thì tôi sẽ đưa anh đến cảnh sát với tội danh cưỡng ép trẻ vị thành niên đấy!”

Câu nói này Lý Tang Du nói kiên định lạ thường, vì Lâm Hân, hôm nay cô cũng không sợ đắc tội với Thái Vũ Hàng.

Cơn giận Thái Vũ Hàng vẫn luôn kiềm chế, cuối cùng cũng nổ: “Cô có bị bệnh không hả? Tôi với cô ấy chỉ là…” Bỗng anh ta ý thức được suýt chút nữa mình nói hớ, vội vàng nuốt nửa câu sau xuống.

“Chỉ là cái gì?” Lý Tang Du cắn chặt không buông.

“Lý Tang Du, cô đúng thật là người phụ nữ không có lương tâm mà, uổng công tôi tốt bụng thu nhận cô, cho cô qua đêm. Cô thì tốt rồi, còn muốn đưa tôi vào đồn cảnh sát, Cái danh người tốt này đúng là không làm nổi. Ra ngoài, cút ra ngoài!”

Không đợi Lý Tang Du nói thêm câu nào, Thái Vũ Hàng đã nhấc bổng cô lên bằng một tay…

“Ầm!”

Cửa lớn bị người ta đóng sập lại, Lý Tang Du bị ném ra ngoài cửa.

Lý Tang Du đập cửa thùng thùng: “Anh có còn là đàn ông hay không hả?”

“Tôi là đàn ông, nhưng đối với cô thì không cần phải làm quân tử.” Trong cửa vọng ra giọng nói của Thái Vũ Hàng.

Quân tử?

Từ lần đầu tiên gặp, có lúc nào anh ta làm quân tử đâu chứ?

Lý Tang Du đầy một bụng ý kiến, tay vẫn đang không ngừng đập cửa: “Rốt cuộc anh và Lâm Hân quen nhau như thế nào?”

Phía trong cửa không còn tiếng nói của Thái Vũ Hàng nữa.

Sau mấy phút đập cửa, Lý Tang Du đành phải từ bỏ, quay người ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần tối, tự lẩm bẩm: “Chỉ sợ đêm nay thật sự phải ngủ ngoài đường rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK