Sau khi Lục Nghiên Tịch thay quần áo xong, cô liền đi thẳng tới trước mặt Hoắc Vũ Khải.
Nhìn Lục Nghiên Tịch, đáy mắt Hoắc Vũ Khải không khỏi ánh lên sự kinh ngạc.
Anh ta biết Lục Nghiên Tịch đjep, nhưng không ngờ rằng Lục Nghiên Tịch lại có thể đẹp đến nghẹt thở như vậy.
Chỉ thấy Lục Nghiên Tịch mặc một chiếc váy dạ hội cổ chữ V khoét sâu màu đỏ, thiết kế khoét eo phối ren, càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh chỉ bằng một cái ôm của cô.
Hoắc Vũ Khải sững sờ: “Nhưng mà thế này thì có hơi lộ quá rồi đấy?”
Nói rồi, Hoắc Vũ Khải nhìn sang nhà thiết kế ở bên cạnh.
“Chọn một cái khăn choàng vai cho cô ấy đi.”
Để Lục Nghiên Tịch xuất hiện trước mặt công chúng như thế này, Hoắc Vũ Khải cảm thấy có chút không phù hợp.
Nghe thấy lời Hoắc Vũ Khải nói. Lục Nghiên Tịch không nhịn được mỉm cười theo.
Không khác gì so với cô nghĩ.
Ban đầu cô cũng cảm thấy bộ đồ này có hơi hở hang, vốn dĩ còn đang do dự xem có nên nói hay không, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
Mấy phút sau, nhà thiết kế lại đem một chiếc khăn lụa tới, trực tiếp quấn quanh cổ Lục Nghiên Tịch.
Hoắc Vũ Khải lại đánh giá tỉ mỉ một lần nữa, thấy những nơi cần che đều đã được che lại cẩn thận thì mới gật đầu hài lòng.
“Ừm, cứ thế này đi.”
“Nghiên Tịch, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi hai người đi ra bên ngoài.
Đợi khi hai người tới bữa tiệc, đã là chuyện của một tiếng sau rồi.
Vừa mới đi tới cửa, Tổng giám đốc Vương đã bước tới đón tiếp.
“Nghiên Tịch, Vũ Khải, hai đứa tới rồi à?”
Nhìn thấy Tổng giám đốc Vương, Lục Nghiên Tịch mới nhận ra, cô có quen người này, lúc còn nhỏ cũng thường chạy tới nhà ông ấy chơi.
Nhưng từ sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, thì không còn liên lạc nữa.
Có lẽ, đây chính là lòng người dễ thay đổi đi.
Lục Nghiên Tịch gật đầu, đè lại sự khó chịu trong lòng, mỉm cười: “Chú Vương.”
“Nghiên Tịch, Vũ Khải hai đứa mau vào đi, đợi lát nữa chú sẽ tìm hai đứa nói chuyện.”
“Vâng.”
Hoắc Vũ Khải dắt Lục Nghiên Tịch đi thẳng vào bên trong.
Hai người vừa mới đi vào, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tất cả những người trong đây đều nhìn chằm chằm vào hai người.
Nhìn thấy hai người, đáy mắt của mọi người tràn ngập hâm mộ.
Bị mọi người nhìn chăm chú như vậy. Lục Nghiên Tịch cứ cảm thấy có chút không quen, cô vươn tay ra kéo chiếc khăn lụa.
Đương nhiên Hoắc Vũ Khải cũng nhìn ra được Lục Nghiên Tịch khó chịu, anh ta vươn tay ra nắm lấy tay Lục Nghiên Tịch.
“Nghiên Tịch, chúng ta ngồi ở đây đi.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Được.”
Tiếp theo đó, Hoắc Vũ Khải và Lục Nghiên Tịch tìm một góc, hai người cứ thế ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Trông dáng vẻ nói chuyện cười đùa của hai người rất hòa hợp.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một trận huyên náo, mọi người đều quay đầu lại nhìn ra bên ngoài.
“Oa, đó chẳng phải là Tư Bác Văn sao? Sao anh ấy cũng tới đây vậy.”
“Tư Bác Văn đẹp trai quá...”
“Đúng đấy đúng đấy!”
Nghe thấy mọi người bàn luận, Lục Nghiên Tịch không khỏi quay đầu lại theo.
Tuy rằng không nghe rõ được người mà mọi người nói tới là ai, chỉ nghe thấy là rất đẹp trai, cô muốn xem thử xem, người này đẹp trai đến mức nào.
Vừa mới quay đầu lại, ánh mắt Lục Nghiên Tịch đã đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo.
Người trước mặt, không phải Tư Bác Văn thì còn có thể là ai được nữa?
Trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau giữa không trung, Lục Nghiên Tịch không khỏi rùng mình một cái, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.
Lục Nghiên Tịch vội vàng quay đầu lại, giả vờ thản nhiên an ủi bản thân. Nhiều người như thế này, chắc chắn không bị Tư Bác Văn nhìn thấy.
Nhiều người như thế này, Tư Bác Văn không thể chú ý tới cô được.
Tuy rằng đã an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng vẫn rất căng thẳng.
Nhìn thấy Tư Bác Văn, trong tim Lục Nghiên Tịch luôn có cảm giác hổ thẹn không giải thích được.
“Nghiên Tịch sao thế?”
Đương nhiên Hoắc Vũ Khải cũng đã nhận ra sự bất thường của Lục Nghiên Tịch.
Đáy mắt Hoắc Vũ Khải tràn ngập lo lắng, vội vàng hỏi, sợ Lục Nghiên Tịch khó chịu ở chỗ nào.
Nghe thấy Hoắc Vũ Khải hỏi như vậy, Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà sững sờ, cô cũng đâu thể nói rằng mình đang trốn tránh Tư Bác Văn được?
Suy nghĩ rồi Lục Nghiên Tịch vẫn lắc đầu: “Không sao, em đi WC đã.”
Nói rồi bỏ chạy như một làn khói.
Bây giờ cô còn chưa nghĩ xong nên đối mặt với Tư Bác Văn như thế nào, làm sao để bình tĩnh nói những lời đó với anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi vậy.
...
Ở bên này, Tư Bác Văn đi tới chỗ trong góc theo phương hướng vừa nãy.
Nhưng cho dù anh nhìn như thế nào, tìm như thế nào, cũng không tìm được bóng dáng của Lục Nghiên Tịch.
Nếu anh nhớ không nhầm, ban nãy đã nhìn thấy Lục Nghiên Tịch ở chỗ này mà, người phụ nữ kia lại chạy đi đâu rồi?
Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Tư Bác Văn.
“Tổng giám đốc Tư, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Tư Bác Văn quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc của Tổng giám đốc Vương đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Anh cau mày, hỏi thẳng: “Ông có nhìn thấy Lục Nghiên Tịch không?”
Vốn dĩ Tổng giám đốc Vương định trò chuyện vui vẻ với Tư Bác Văn, nhưng không ngờ rằng Tư Bác Văn lại nhắc tới Lục Nghiên Tịch, trong phút chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tổng giám đốc Vương, Tư Bác Văn nói tiếp.
“Không thấy à?”
Nói rồi, Tư Bác Văn quay người định rời đi.
Nếu như đã không nhìn thấy, thì anh phải tới chỗ khác tìm tung tích của Lục Nghiên Tịch thôi.
Vừa đi chưa được mấy bước liền bị Tổng giám đốc Vương túm lấy.
“Tổng giám đốc Tư, tôi nhìn thấy rồi.”
“Ban nãy Nghiên Tịch vội vội vàng vàng đi về phía WC, anh tìm cô ấy có chuyện gì sao?”
Tổng giám đốc Vương nhìn Tư Bác Văn, ánh mắt tràn ngập vẻ hóng hớt.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy Tư Bác Văn chủ động nghe ngóng tin tức của một người con gái, thực sự khiến ông ấy cảm thấy có hơi bất ngờ.
Tư Bác Văn nhướng mày: “Ừm.”
Nhưng anh không hề có ý định thỏa mãn đam mê hóng hớt của Tổng giám đốc Vương một chút nào cả.
Sau khi nói xong câu này thì quay người rời đi.
Tư Bác Văn híp mắt lại, đôi mắt lạnh lẽo.
Người phụ nữ này, còn biết chạy tới WC để trốn anh à? Đúng là có bản lĩnh đấy.
Tư Bác Văn nhanh chân đi thẳng về phía Wc.
Ở bên này, Lục Nghiên Tịch đứng ở cửa, dáng vẻ hoảng hốt, hiển nhiên là còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Vốn dĩ cô tưởng rằng Tư Bác Văn sẽ không tới tham gia, cho nên cô mới đồng ý với Hoắc Vũ Khải.
Ai mà biết được, giờ thì hay rồi, bị bắt ngay tại trận luôn!
Nếu như người đàn ông Tư Bác Văn kia nhìn thấy cô, đợi lát nữa có khi còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Càng nghĩ, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy trong lòng có hơi thấp thỏm bất an.
Thôi vậy, cứ trốn ở trong WC không ra ngoài là được rồi.
Đúng vào lúc này, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy một bàn tay lớn đột nhiên bịt miệng cô, đè ngược cô vào tường.
Ngay khi Lục Nghiên Tịch định phản kháng, hơi thở quen thuộc trên người người đàn ông bay tới, cô lập tức sững sờ.
Người đàn ông trước mắt này, không phải Tư Bác Văn thì còn là ai được nữa.
Lục Nghiên Tịch trừng to mắt, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Tư Bác Văn?”
“Sao anh lại ở đây!”
Danh Sách Chương: