Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Lục Nghiên Tịch, nhiệm vụ cấp bách hiện nay chính là đến bệnh viện chăm sóc cho Lý Tang Du.

Chỉ là Tư Bác Văn cũng không có ý để Lục Nghiên Tịch rời đi.

"Xử lý tài liệu này xong rồi đi."

Anh không ngờ rằng trước mặt Lục Nghiên Tịch, thế mà lời nói của anh lại không có trọng lượng như vậy.

Không khỏi khiến anh cảm thấy hơi tức giận.

"Tôi đã nói rồi, tôi có chuyện phải làm."

Lục Nghiên Tịch nâng mắt, khóe môi hơi mím mang theo chút bướng bỉnh.

Những tài liệu đó cũng không phải chuyện gì quan trọng mà cần cô phải xử lý ngay bây giờ.

Đối với Tư Bác Văn, thực sự trong lòng của Lục Nghiên Tịch cảm thấy không nói nên lời.

Chỉ là Lục Nghiên Tịch càng không muốn làm thì Tư Bác Văn lại càng muốn cô phải ở lại.

Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt chống đối lại mình, trong lòng Tư Bác Văn khó chịu.

Tư Bác Văn lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch: "Không được."

"Tôi thật sự có việc phải làm, trước hết anh để tôi đi đi."

Nói xong, Lục Nghiên Tịch xoay người bỏ qua Tư Bác Văn, đi thẳng về phía trước.

Không đợi Lục Nghiên Tịch tiến thêm vài bước, Tư Bác Văn đã vươn tay túm lấy cô. Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô là Tổng giám đốc hay tôi là Tổng giám đốc vậy?"

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch đầy quyết tâm, dáng vẻ đó chính là không có ý cho cô đi.

"Anh!"

"Tư Bác Văn, anh đừng có mà quá đáng quá!"

"Lục Nghiên Tịch..."

Ngay khi hai người đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại của Lục Nghiên Tịch đột nhiên vang lên.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi do Thái Vũ Hàng gọi đến.

Lục Nghiên Tịch cũng không đoái hoài gì tới Tư Bác Văn mà cầm luôn điện thoại lên và nhấn nút trả lời.

Thái Vũ Hàng gọi điện thoại tới vào lúc này, không lẽ đã có chuyện gì xảy ra với mẹ rồi?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Nghiên Tịch cũng đột nhiên trầm xuống có chút trắng bệch.

"Alo, chú Thái ạ. Có chuyện gì vậy chú?"

"Nghiên Tịch, cháu mau đến bệnh viện đi, vừa nãy đột nhiên Tang Du hôn mê rồi."

Ngay khi lời của Thái Vũ Hàng vừa nói ra đã truyền thẳng vào lỗ tai Lục Nghiên Tịch.

Tay Lục Nghiên Tịch nắm chặt lấy điện thoại cũng bỗng chốc run lên: "Cái, cái gì?"

"Mẹ cháu hôn mê rồi?"

"Chú Thái, chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải lúc sáng vẫn còn tốt lắm sao?"

Trong lòng Lục Nghiên Tịch tràn đầy nghi ngờ vẫn chưa có lời giải.

Hai mắt cô trợn to, trong hốc mắt không khỏi có chút ẩm ướt, đỏ ửng.

Thái Vũ Hàng lắc đầu: "Nghiên Tịch, bây giờ bác sĩ vẫn chưa nói tình huống cụ thể, hay là cháu đến đây trước đi."

Lục Nghiên Tịch gật đầu liên tục không ngừng: "Vâng ạ."

Sau khi nói xong câu này, Lục Nghiên Tịch cúp điện thoại, cũng không thèm nhìn Tư Bác Văn ở bên cạnh một cái mà bất chấp mặc kệ bản thân mình chạy ra khỏi cửa.

Tư Bác Văn đứng sang một bên, ánh mắt cũng trở nên có chút phức tạp.

Hóa ra Lục Nghiên Tịch muốn đến bệnh viện để chăm sóc cho Lý Tang Du...

Khi còn nhỏ, lúc nào Lý Tang Du cũng mỉm cười với anh một cách ngọt ngào, làm được món gì ngon cũng cho anh ăn trước tiên.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tư Bác Văn chỉ thấy trí nhớ của mình có chút mơ hồ.

Anh đứng dậy và đi theo hướng Lục Nghiên Tịch rời đi.

Lục Nghiên Tịch xách túi đứng ở cửa chuẩn bị gọi xe.

Nhưng vào lúc này ở đây, làm sao có thể gọi xe dễ dàng như vậy được.

Lục Nghiên Tịch không ngừng xiết chặt lòng bàn tay và chờ đợi.

Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy.

Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt Lục Nghiên Tịch.

Cửa kính xe trượt xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn xuất hiện trước mắt Lục Nghiên Tịch.

"Lên xe."

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên không mang theo chút tình cảm nào.

Nhìn thấy là Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút do dự.

"Tôi…"

"Nếu như cô không lên xe thì tôi đi đây."

"Chỗ này cũng không gọi được xe dễ dàng như vậy đâu."

Những gì Tư Bác Văn nói sao cô có thể không biết được.

Lý Tang Du hiện đang ở bệnh viện, cuối cùng tình huống đang ra sao cô còn không biết.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch lên thẳng xe của Tư Bác Văn không hề nghĩ ngợi gì, cũng lười tính toán nhiều như vậy.

"Đến bệnh viện!"

...

Hai mươi phút sau, hai người đến thẳng bệnh viện.

Vừa bước vào cửa chính bệnh viện, Lục Nghiên Tịch đã bước xuống và chạy thẳng lên tầng.

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mẹ đã phải vào phòng cấp cứu hai lần.

Trong mắt Lục Nghiên Tịch tràn đầy lo lắng.

"Chú Thái!"

"Tình huống của mẹ cháu hiện giờ như thế nào rồi?"

Ngay khi nhìn thấy Thái Vũ Hàng, Lục Nghiên Tịch như đã tìm thấy phương hướng vậy, cô tiến lại gần.

Thái Vũ Hàng lắc đầu, vẻ mặt đầy khó coi.

"Giờ tình huống không tốt lắm, cụ thể hơn thì bác sĩ vẫn chưa nói."

"Vẫn phải đợi kết quả theo dõi xem sao."

Nghe đến đây, khuôn mặt của Lục Nghiên Tịch sầm xuống.

Lúc này nhất định phải nhanh chóng giải quyết.

Tâm bệnh của mẹ quá nghiêm trọng dẫn đến toàn bộ cơ thể bà cũng bắt đầu bị suy mòn.

"Chú Thái, không phải trước đây chú đã nói có một bác sĩ chuyên gia sao? Tình hình hiện giờ như thế nào ạ, ông ấy có thể tới không?"

Nghe thấy những lời này của Lục Nghiên Tịch, khuôn mặt Thái Vũ Hàng sầu càng thêm sầu hơn.

"Lúc trước đúng là đã thương lượng với bác sĩ đó xong xuôi rồi nhưng hiện tại ông ấy tạm thời có việc bận ở nước ngoài, không thể về kịp được."

Lúc đầu đã thương lượng xong xuôi rồi, nào ngờ nhất thời sẽ xuất hiện vấn đề như vậy.

Thực sự là khiến người khác thấy có chút nhức đầu.

"Cái gì?"

Lục Nghiên Tịch trợn to mắt, thấy có hơi khó mà chấp nhận được.

Vốn dĩ cô đã gửi gắm hết tất cả hy vọng lên bác sĩ này nhưng vào đúng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.

Điều này làm sao có thể chấp nhận được.

"Chú Thái, không còn cách nào khác mời cho bằng được ông ấy tới đây sao, hay là còn có người nào khác thích hợp nữa không ạ?"

Hai mắt Lục Nghiên Tịch trợn to, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.

Thái Vũ Hàng lắc đầu và thở dài một hơi đầy bất lực.

"Không còn cách nào đâu, Nghiên Tịch."

"Chú đã thử mọi biện pháp có thể rồi nhưng đều là không có tác dụng."

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch thấy dường như đã bị kết án tử hình trong nháy mắt.

Khuôn mặt cô phờ phạc, sắc mặt hết sức khó coi.

"Vậy sao..."

Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi thẳng xuống ghế.

Mặt cô không thay đổi cứ nhìn xuống đất như vậy, viền mắt đỏ hoe.

Cô yếu ớt đưa tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình với vẻ mặt bất lực.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy trái tim đau đớn theo một cách khó hiểu.

Giống như bị một thứ gì đó ghim vào vậy, có chút rầu rĩ khó chịu không nói nên lời.

"Nghiên Tịch, chuyện này sẽ có biện pháp khác thôi. Cháu yên tâm đi."

Thái Vũ Hàng nhìn Lục Nghiên Tịch và tiếp tục nói.

Tuy rằng ông ấy chưa tìm được ứng viên thích hợp nhưng không có nghĩa là sẽ không tìm được.

Lục Nghiên Tịch ngơ ngác gật đầu: "Vâng ạ."

Đột nhiên, một mùi máu tanh lan nhanh ra trong miệng cô.

Không được rồi!

Khuôn mặt Lục Nghiên Tịch thay đổi.

Cô đứng dậy và đi lảo đảo nghiêng ngả thẳng về phía nhà vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK