Tiêu Hà cũng kéo Trịnh Uyển Khanh lại, bảo cô ta đừng tiếp tục lãng phí sự lương thiện của mình.
“Hừ, đừng nói mấy lời giả dối này nữa, có chuyện gì, các người nói thẳng đi.” Trịnh Mễ Á ở bên cạnh mẹ: “Mẹ, chúng ta sớm làm cho xong những chuyện này rồi đến công viên ngắm cảnh, tản bộ hóng gió.”
“Cô!” Trịnh Uyển Khanh rất tức giận.
Trịnh Mễ Á này rõ ràng có một người mẹ dịu dàng như vậy, sao lại có tính cách như này?
Mẹ Trịnh khẽ lắc đầu với Trịnh Mễ Á, chuyện xưa còn ở trước mắt, trong lòng vẫn có một phần áy náy với Tiêu Hà.
Bây giờ cũng là người sắp chết, đối đãi với mọi chuyện càng thêm ôn hòa.
“Không biết các người tìm tôi là có chuyện gì?”
“Cái này, mẹ Mễ Á, tôi cũng không nói nhảm nữa, tôi muốn nói chuyện của Trịnh Khôi với bà.” Để không bỏ lỡ chuyện lớn, Tiêu Hà khống chế tính khí của mình, vẻ mặt hòa nhã nói.
Có đắc ý cỡ nào đi nữa, chỉ cần làm xong việc, người đắc ý nên là bà ta.
“Ừm, bà nói.”
Trịnh Khôi là mối liên quan duy nhất giữa bốn người, lại phức tạp như vậy.
“Thật ra không cần tôi nói nhiều, tôi tin mẹ Mễ Á cũng đoán được là gì, Trịnh Khôi ngại nói, vậy thì để tôi nói.”
Tiêu Hà lấy ra bản thỏa thuận ly hôn thì Trịnh Mễ Á biết hai người này sẽ không có lòng tốt gì rồi.
“Tôi sẽ không tin chuyện này, ba không thể ly hôn với mẹ.” Trịnh Mễ Á liếc nhìn bản thỏa thuận ly hôn với đầy khinh thường.
Cho dù nhân phẩm của Trịnh Khôi có không tốt thế nào đi nữa, sự yêu thương đối với cô ta sẽ không giả, chuyện đã từng đồng ý, cũng chưa từng làm trái.
Điểm này Trịnh Mễ Á vẫn rất tự tin.
“Cô làm sao biết? Không phải tôi nói đâu, em gái, cô dựa vào đâu cảm thấy ba sẽ luôn ở bên cạnh các người? Cho dù là áy náy, cũng có một ngày sẽ tiêu hao hết.”
Nói lời khiến người khác đau lòng, trên mặt vẫn đầy ắp ý cười, đây chính là Trịnh Uyển Khanh.
“Cô!”
Trịnh Mễ Á không nhịn nổi, sớm đã muốn nhảy lên ghế, chỉ mong xé nát cái miệng của Trịnh Uyển Khanh, nhưng lại bị mẹ Trịnh giữ chặt.
Mẹ Trịnh vô cùng bình tĩnh, cầm bản thỏa thuận ly hôn lên xem kỹ.
“Mẹ Mễ Á, tôi và Trịnh Khôi đã thương lượng rồi, cái gì nên là của các người vẫn là của các người, nhưng công ty dù sao cũng là do Trịnh Khôi gây dựng, cho nên phòng ở thuộc về các người, nhưng công ty thuộc về chúng tôi.”
“Dựa vào đâu, nếu không có ông ngoại của tôi, ba làm sao có vốn lập nghiệp?”
“Vậy nên, những tài sản khác vẫn là chia cho các người một nửa, em gái không cần quá tham lam, dù sao những năm qua, bác gái luôn nằm bệnh trên giường, ngoài tiêu tốn, cũng không có gì khác!"
Tiêu Hà và Trịnh Uyển Khanh một hát một bè, mà mẹ Trịnh vẫn không nói một câu, khiến Trịnh Mễ Á nổi giận, Trịnh Uyển Khanh mồm miệng quá sắc bén, Trịnh Mễ Á sao có thể ứng phó được.
“Mẹ Mễ Á, lúc đầu là bà cướp Trịnh Khôi từ chỗ tôi, nếu không có bà, tôi nghĩ Uyển Khanh bây giờ còn có một người anh trai... Bà xem bà cũng đã bá chiếm Trịnh Khôi nhiều năm như vậy, bây giờ có phải cũng nên nhường lại vị trí rồi không? Tôi thích Trịnh Khôi lâu như vậy, vốn lặng lẽ thích thì tốt rồi, nhưng Uyển Khanh nhà tôi hiện nay cũng phải tìm một nhà chồng rồi, bởi vì gia thế này, ở đâu cũng bị người ta chê bai, như hiện nay cũng không phải là điều tôi muốn...”
“Ha ha, đừng giả bộ đáng thương nữa, là bởi vì Lục Huyền Lâm không cần nhỉ! Cho nên muốn đổi một cành cao!”
“Cô!”
Vừa nhắc đến Lục Huyền Lâm thì Trịnh Uyển Khanh không kìm được tính khí của mình, đáng tiếc nơi này là nơi công cộng, nếu không nhất định cho Trịnh Mễ Á biết tay.
Tôi nhịn, tôi nhịn, Trịnh Mễ Á xem cô còn có thể vui tới khi nào!
“Em gái, tôi không tính toán nhiều với cô, bây giờ dù sao là lúc nói chuyện người lớn, không có liên quan tới tôi và cô.”
“Sao lại không liên quan, chỉ cần tôi không đồng ý, ba tôi không thể để các người bước vào cửa! Cô chỉ xứng làm con gái của một tiểu tam, làm một con hoang!”
Coi như xả được một cục tức!
Trịnh Uyển Khanh tức đến á khẩu, lửa bốc lên ba trượng.
“Cô nói chuyện kiểu gì đấy? Mẹ Mễ Á, bà cũng không quản sao?” Tiêu Hà nhìn mẹ Trịnh giống như người câm.
Tuy Trịnh Uyển Khanh bị nói, nhưng trong lòng bà ta vẫn là vô cùng vui.
Bà ta cảm thấy mẹ Trịnh chính là bị thỏa thuận ly hôn này làm cho sốc, nói không thành lời.
Người có cường thế thế nào đi nữa, cũng sẽ có điểm yếu, càng đừng nói là một người phụ nữ.
“Mễ Á, đừng nói nữa, đây là chữ ký của ba con.” Mẹ Trịnh để lại bản thỏa thuận ly hôn lên bàn.
“Sao có thể, con phải gọi điện cho ba!”
“Hừ! Ba sẽ không quan tâm cô đâu!”
Tiến hành dựa theo kế hoạch, là chuyện duy nhất Trịnh Uyển Khanh có thể vui vẻ.
Quả nhiên gọi vô số lần cũng bị từ chối, trái tim của Trịnh Mễ Á lạnh ngắt, thấy Trịnh Uyển Khanh với vẻ mặt đắc ý, cô ta cảm thấy trong này nhất định có quỷ.
“Các người đã động tay động chân gì rồi?”
“Em gái, chuyện này chúng tôi động tay động chân thế nào được?”
“Mễ Á, đừng nói nữa.” Mẹ Trình khẽ mỉm cười, nhìn trông không hề có chuyện gì.
Tiêu Hà nhìn không hiểu mẹ con trước mặt, một người chuyện gì cũng viết ở trên mặt, một người tâm tư sao lại không nhìn thấu, đây là mẹ con ruột sao?
“Mẹ Uyển Khanh đúng chứ, cái này tôi ký tên, chỉ cần Trịnh Khôi đích thân tìm tôi là được rồi, dù sao người nào làm người đó chịu, bất luận nói như thế nào, cũng nên nhận lỗi với tôi, vậy nên hy vọng mẹ Uyển Khanh chuyển lời với Trịnh Khôi.”
Giỏi cho một người phụ nữ bình tĩnh, Trịnh Uyển Khanh cảm thán ở trong lòng.
Một người lăng nhăng như Trịnh Khôi có thể bị buộc chặt như vậy cũng không phải vô lý, nếu là Tiêu Hà, bây giờ sẽ làm ùm với Trịnh Khôi, chính là chuyện người đàn ông ghét nhất, Trịnh Uyển Khanh biết rõ điểm này.
Trịnh Mễ Á ở bên cạnh lại rất không hiểu, nhưng tin mẹ mình có tính toán riêng, cô ta cũng không nói gì nhiều.
“Bác gái, cháu sẽ chuyển lời cho ba.”
Mắt thấy Tiêu Hà sắp không nhịn được nữa, ý nguyện ban đầu của mình cũng quên rồi, Trịnh Uyển Khanh vội tiếp lời: “Bác gái muốn uống gì, nói chuyện lâu như vậy, khát rồi nhỉ!”
...
Rõ ràng là ban ngày, trong nhà họ Lục là vô cùng yên tĩnh, trong phòng khách có ba người đang ngồi, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Cuối cùng ông cụ Lục dùng gậy gõ xuống mặt đất mới phá tan bầu không khí này.
“Ba, con hôm nay nghe nói ba nói chuyện với Vu Thiến, con tưởng rằng là Tang Du quay về câu dẫn Huyền Lâm... Sau đó con đi hỏi Trịnh Uyển Khanh, nó nói với con Tang Du có hai đứa con 3-4 tuổi, con còn tưởng rằng là Tang Du bị vứt bỏ, sau đó quay về tìm Huyền Lâm...” Mẹ Lục nói chuyện rất lí nhí, trong mắt tràn ngập sự tự trách.
Đứa trẻ đó quá giống Lục Huyền Lâm, nhất định là con của Lục Huyền Lâm!
Lý Tang Du sinh con của Lục Huyền Lâm, nhưng không trở về, trong lòng có khúc mắc với nhà họ Lục, hiện nay bà ta lại đi “hỏi tội”.
Cháu nội của bà ta, bà ta có phải không nhận về được không?
“Bà thật sự là hồ đồ, Trịnh Uyển Khanh là người như nào, bà không biết sao? Bà còn đi hỏi nó! Còn bị nó chơi cho không đủ thảm sao?” Ba Lục trách móc.
“Tôi... tôi cũng không nghĩ như vậy...”
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn; bà ta thật sự sẽ không tin Trịnh Uyển Khanh nữa.
“Con nói đi, đứa trẻ đó là con của Lục Huyền Lâm chứ?” Ông cụ Lục không quan tâm nhiều như vậy, điều duy nhất ông cụ muốn biết chính là đứa trẻ mà mẹ Lục nói.
Đứa trẻ đó với Lục Huyền Lâm như một khuôn đúc ra.
“Giống với Huyền Lâm như vậy, lại còn năm tuổi, nói không phải là con của Huyền Lâm con đều sẽ không tin!”
Cũng không cần làm giám định DNA nữa!
Danh Sách Chương: