“Tôi và anh tách ra, không phải là bởi vì ai, cũng không phải bởi vì không yêu. Đúng vậy, nhiều năm như vậy, tôi thừa nhận, tôi đúng là thật lòng yêu anh, nhưng là duyên phận chúng ta đã đến đây.Tình yêu của tôi cũng bị chậm rãi hao mòn, bây giờ tôi không hận gì, là cam tâm tình nguyện rời đi... Huống chi, chúng ta cũng sớm đã kết thúc, khi kí giấy thỏa thuận ly hôn chúng ta đã kết thúc."
Mấy tin nhắn này không cần xác nhận, xem từ ngữ giọng điệu là biết Lý Tang Du.
Thế nhưng là từ ngữ giọng điệu như này...
Cảm giác hết thảy đã qua đều như mấy trôi.
Đến cùng đã trải qua cái gì khiến Lý Tang Du có thể bình thản tiếp nhận việc mà bọn họ khó quên thế này.
Người thật lòng yêu, sau có thể nói ra “Tôi không hận!”?
Có thể là từ ngữ như này của cô Tang Du càng thêm kích thích tổng giám đốc, người phụ nữ tổng giám đốc muốn bảo vệ nói ra “Tôi rất tốt” một cách bình thản như thế, anh còn có thể làm gì?
Từ tin nhắn hiện tại nhìn ra, Cô Tang Du hẳn là... từ chối tổng giám đốc?
Sau đó tổng giám đốc liền mua say?
"Này... Tổng giám đốc..." A Minh cũng không biết đối mặt Lục Huyền Lâm ra sao, anh ta biết bây giờ Lục Huyền Lâm đến cùng thống khổ bao nhiêu.
Chuẩn bị vỗ vỗ bả vai tổng giám đốc.
Chỉ thấy Lục Huyền Lâm quay người lại ôm A Minh, bắt đầu nức nở, như đứa trẻ bị ức hiếp.
A Minh để cho người phục vụ rượu rời khỏi gian phòng, anh biết tổng giám đốc coi trọng mặt mũi hơn hết thảy, tỉnh rượu biết mình chật vật như vậy trước mặt người khác, nhất định sẽ đánh chết anh ta.
Có một số việc, cô có thể lựa chọn quên, cô có thể lựa chọn buông tay, nhưng là anh thì sao? anh tìm cô lâu như vậy, chờ cô lâu như vậy.
Quả thật, anh thua, anh mới là kẻ thất bại trong trò chơi này.
Khóc xong, Lục Huyền Lâm tiếp tục một ly lại một ly, rượu vào miệng nóng hổi.
A Minh thấy Lục Huyền Lâm như bùng nhão, biết không thể nào đến nhà họ Lục nữa, vậy là đưa anh về biệt thự, ngày mai thanh tỉnh lại thì về nhà tổ nhà họ Lục báo bình an.
A Minh và Elise hỗ trợ hầu hạ một giờ mới thu xếp xong Lục Huyền Lâm, hai người lại đến công ty chuẩn bị tư liệu ngày mai.
Thời gian làm cha làm mẹ thế này đúng là không dễ chịu gì!
Hai người rời đi, Lục Huyền Lâm say rượu nằm trên giường, chậm rãi mở mắt, thẩn thờ trong đêm tối.
Anh muốn uống say, rất muốn rất muốn, thế nhưng là khi tâm tình một người vô cùng bi thương, ngược lại lại uống không say.
Từ khi Lý Tang Du rời đi, anh hiếm khi tới biệt thự nơi đã cùng cô sinh sống hai năm, chỉ khi tưởng nhớ quá nhiều, anh mới đến đây nhìn vật nhớ người.
Hôm nay làm sao vậy, tất cả hồi ức đều đan vào với nhau.
"Lục Huyền Lâm..." Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Là cô sao?
"Tang Du?" Lục Huyền Lâm tưởng rằng mình nghe nhầm, thử đáp lại một tiếng.
Một đôi tay có chút lạnh xoa lên lưng anh.
Mặc kệ là bởi vì cồn dẫn đến ảo giác hay gì, anh nguyện đắm chìm trong ảo cảnh không chân thật, anh thật quá khát vọng cảm giác như vậy.
Lúc tay Trịnh Uyển Khanh bị nắm lại, trong lòng vốn là mừng rỡ, nhưng khi nghe trong miệng người đàn ông mình thích gọi tên một người phụ nữ khác, thậm chí là một người phụ nữ đã qua đời, trong lòng cũng rất ghen tức.
Nhưng mà, cô ta không đánh vỡ dối trá này, run nhè tay, tiếp tục xoa nắn hai vai Lục Huyền Lâm.
"Là em thật sao?"
Lục Huyền Lâm ôn nhu hỏi thăm càng làm cho lòng Trịnh Uyển Khanh như hóa thành một vũng nước, nguyện ý tiếp tục trở thành cái bóng người khác.
"Ừm, là em!"
Giọng nữ êm ái càng khiến cho Lục Huyền Lâm bởi vì uống rượu mà nhức đầu nhận được một tia làm dịu.
Thuận thế bắt lấy cổ tay đè Trịnh Uyển Khanh xuống giường.
Lục Huyền Lâm người đầy mùi rượu đè lên người Trịnh Uyển Khanh, mùi rượu phả vào mặt Trịnh Uyển Khanh.
Cho dù trong bóng đêm, cô ta cũng có thể cảm nhận được sự quyến rũ của Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh không tự chủ được đưa tay chạm vào mặt Lục Huyền Lâm.
Anh nhắm mắt lại, cảm thụ nỗi nhớ Lý Tang Du đã lâu.
“Lục Huyền Lâm, là em...” Trịnh Uyển Khanh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cô ta biết mình không phải người trong lòng anh muốn gặp, nhưng cô ta không muốn mất đi sự săn sóc trong giờ khắc này.
Bây giờ, là cơ hội tốt nhất.
Thừa dịp lục uống say, chỉ cần có quan hệ, liền có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh.
Trịnh Uyển Khanh bắt đầu trở nên chủ động, nhẹ nhàng vây quanh cổ Lục Huyền Lâm, tiến lên trước hôn mặt anh. Hai tay đã từ sau lưng di chuyển đến trước ngực anh bắt đầu mở nút áo tây trang.
Vì giờ khắc này cô ta đợi nhiều năm như vậy, cô ta không kịp chờ đợi muốn đem mình giao cho anh.
"Em muốn anh..." lời nói không tự chủ của Trịnh Uyển Khanh càng làm cho Lục Huyền Lâm run lên trong lòng.
Đợi nhiều năm như vậy, cô chắc chắn cũng đau khổ ngày đêm nhớ đến anh.
Âm thanh này cỡ nào khiến người đau lòng, khiến anh càng áy náy, càng thêm dùng sức ôm người trong lòng.
Anh cho là trừ trong mơ, anh sẽ không còn nghe được lời nói động lòng người như này nữa.
"Tang Du..." vô số lần chịu đựng trong Lục Huyền Lâm rốt cục bạo phát tại thời khắc này.
Anh dúi đầu vào cổ Trịnh Uyển Khanh bắt đầu nức nở, đau đớn từ trong lòng chỉ có thể giải thoát từ trong lòng cô.
Nước mắt Trịnh Uyển Khanh theo gò má chảy xuống, biết mình trở thành vật thay thế của Lý Tang Du, cô ta cho là qua nhiều năm như vậy anh có thể quên Lý Tang Du, bây giờ mới phát giác được yêu thương mà anh đối với Lý Tang Du càng sâu sắc hơn.
Sáu năm, cô ta đợi anh ròng rã sáu năm, vẫn cảm thấy anh sẽ quên được Lý Tang Du.
Đáng tiếc, không chờ được.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc so đo hết thảy.
Lý Tang Du đã chết, cô ta không cần thiết so đo.
Người chết cuối cùng không có cách nào sống lại, cô ta còn có cơ hội, bây giờ cần phải làm là nghĩ biện pháp gạo nấu thành cơm với Lục Huyền Lâm, mới có thể hoàn thành kế hoạch cuối cùng
Đều nói là tình cảm là chậm rãi bồi dưỡng, Trịnh Uyển Khanh không tin sau này cô ta luôn ở bên cạnh anh, dùng tình yêu của cô ta còn không thể cảm hóa nổi anh.
Lý Tang Du, cô cứ đợi đi, Lục Huyền Lâm cuối cùng là của tôi, cô mãi mãi cũng không thắng được tôi!
Trịnh Uyển Khanh càng thêm thâm tình ôm Lục Huyền Lâm: "Lục Huyền Lâm... Em trở về... Em yêu anh... thật lòng yêu anh..."
Cồn trong người Lục Huyền Lâm còn phát huy tác dụng, đại não hoàn toàn ngừng suy nghĩ người phụ nữ anh ôm chặt, chỉ lớn tiếng khóc lóc: “Em hận anh đúng không? Hận anh đúng không...xin lỗi, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh...”
Nghe xong khiến trong lòng Trịnh Uyển Khanh tràn đầy phức tạp.
Anh là người kiêu ngạo trước mặt mọi người như vậy.
Sao lại khóc thút thít trước mặt người khác?
Cũng sẽ không xin lỗi với Lý Tang Du.
Sao Lý Tang Du có thể đập nát thói quen của anh, tôn nghiêm của anh.
Lý Tang Du đến cùng tốt chỗ nào?
Sao có thể khiến anh mê mẩn đến vậy
Chẳng lẽ Trịnh Uyển Khanh cô không được sao?
Mấy năm nay, người theo đuổi Trịnh Uyển Khanh có thể xếp hàng từ đông đến tây, Trịnh Uyển Khanh lại luôn chờ đợi Lục Huyền Lâm, hi vọng một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy cố gắng của mình.
“Lục Huyền Lâm...nào...”
Danh Sách Chương: