Bên trong đồn cảnh sát.
Dưới sự nỗ lực không ngừng, cuối cùng nhóm người Lăng Thiệu Huy cũng tìm được không ít manh mối.
“Tổng giám đốc!”
Nghe thấy tiếng hét của Lăng Thiệu Huy, Tư Bác Văn gật đầu.
“Ừ, thế nào?”
“Chúng tôi vừa tìm được vị trí hiện tại của cô Lục, là trong một nhà xưởng đổ nát ở vùng ngoại thành.”
Nghe đến đây, Tư Bác Văn không khỏi cau mày theo.
“Còn ngây người ra đó làm gì, mau đi tìm cô ấy!”
Trong mắt Tư Bác Văn tràn đầy lo lắng, nghĩ đến việc có thể Lục Nghiên Tịch đang phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo, trong lòng anh có một sự hoảng loạn không thể giải thích được.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp như vậy của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy lại tiếp tục nói.
“Anh yên tâm, chúng tôi đã cử người qua đó rồi.”
“Đợi một lúc nữa thì có thể tìm thấy được vị trí của cô Lục.”
Nghe Lăng Thiệu Huy nói vậy, không biết tại sao trong lòng Tư Bác Văn vẫn cảm thấy có chút không yên tâm.
Anh đứng dậy: “Không, tôi phải đích thân đi coi.”
Không tận mắt nhìn thấy người phụ nữ ngu ngốc kia, sao trong lòng anh có thể yên tâm.
Nói xong câu đó, Tư Bác Văn đứng dậy, trực tiếp xoay người rời đi.
“Tổng giám đốc!”
“Tổng giám đốc, chờ tôi với.”
…
Vùng ngoại thành, bên ngoài nhà xưởng.
Lúc Tư Bác Văn tới đã là nửa tiếng sau, anh nói với cảnh sát trước mặt.
“Thế nào, đã xác định được vị trí của người đó rồi sao?”
Những cảnh sát này đến đây để nằm vùng trước.
Nghe thấy Tư Bác Văn hỏi chuyện, gật đầu thẳng thừng.
“Đúng vậy, đã xác định được vị trí hiện tại của cô Lục là ở bên trong.”
“Chuẩn bị sẵn sàng, xem liệu có thể xông vào hay không.”
Tư Bác Văn nhìn lướt qua, hạ lệnh.
Việc cấp bách bây giờ là, cần mau chóng cứu Lục Nghiên Tịch ra, ở trong đó càng lâu thì càng nhiều nguy hiểm.
Nghe đến đó, cảnh sát cũng gật đầu.
“Anh yên tâm, Tổng giám đốc Tư, chúng tôi đã sắp xếp phục kích. Chỉ cần một tiếng ra lệnh là có thể xông thẳng vào.”
Nghe cảnh sát nói như vậy, lúc này Tư Bác Văn mới gật đầu yên tâm.
“Được, không tệ.”
“Vậy chờ một chút và cùng nhau nghe lệnh của tôi.”
“Vâng, Tổng giám đốc Tư.”
…
Bên trong nhà xưởng.
Lục Nghiên Tịch bị ném vào một góc, mấy phút trôi qua, cả người cô đã bắt đầu mê mang, ánh mắt cũng có chút lờ mờ.
Nhìn Lục Nghiên Tịch thế này, Ngụy Như Mai không khỏi nhếch môi.
“Không tệ, đã đến lúc rồi.”
Nói xong, Ngụy Như Mai vươn tay ra, chỉ thẳng vào những kẻ ăn xin trước mặt.
“Bây giờ chúng mày đi qua đó.”
“Được.”
Kẻ ăn xin gật đầu, ngay sau đó bước từng bước đi thẳng đến chỗ Lục Nghiên Tịch.
Từng người một nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy ý đồ xấu.
Phải biết rằng đã rất lâu rồi họ không chạm vào phụ nữ.
Lúc này còn có thể gặp được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, chắc chắn không thể bỏ qua.
Nhìn những kẻ ăn xin đang tới gần, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể của mình đều đang kháng cự, trong dạ dày cũng cuồn cuộn không ngừng.
“Mấy người cút ra!”
Cô nhanh chóng nhặt cục đá trên mặt đất lên, đập thẳng vào kẻ ăn xin trước mặt.
“Cút đi, đừng đụng vào tôi!”
Nếu cô bị những người trước mặt này chạm vào thì cô thà rằng chết còn hơn.
Sự phản kháng của Lục Nghiên Tịch, khiến bọn chúng có chút bất ngờ.
Trong chốc lát, đã có mấy kẻ ăn xin bị Lục Nghiên Tịch đánh.
“Cút, mấy người cút đi cho tôi!”
Lục Nghiên Tịch nhẫn nhịn sự khó chịu trong cơ thể, không ngừng giãy giụa để chống cự lại những kẻ ăn xin trước mặt này.
Tuy nhiên, Lục Nghiên Tịch càng kháng cự thì trong mắt những kẻ ăn xin này lại càng thấy thích.
“Em gái, thế mà tính tình cũng nóng nảy đấy.”
“Tôi thấy bây giờ em phản kháng mạnh mẽ như vậy, có phải lát nữa cũng sẽ kêu lớn hơn hay không!”
Một kẻ ăn xin tiến lên phía trước, nói thẳng với Lục Nghiên Tịch.
Nghe được những lời tục tĩu như vậy, Lục Nghiên Tịch càng cắn chặt môi dưới.
“Cút đi!”
Nhưng dù Lục Nghiên Tịch phản kháng thế nào, cuối cùng thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, sao có thể chống lại những người đàn ông này.
Huống chi, còn là một đám đàn ông…
Một lúc sau, cả người Lục Nghiên Tịch đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Chỉ nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách.
Cả con mắt bọn chúng đỏ ngầu, nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch.
“Mẹ nó, dáng người của em gái này cũng không tệ.”
Lục Nghiên Tịch cứ thế nhắm mắt lại, tuy rằng những kẻ ăn xin kia chưa làm gì với cô, nhưng ánh mắt này khiến cô có cảm giác như mũi kim.
Cảm giác này giống như món hàng được đặt ở trên kệ để người ta chọn lựa, tuy không chà đạp lên lòng tự trọng, nhưng nó cũng sắp phá nát điểm mấu chốt trong lòng cô.
Ngụy Như Mai đứng bên cạnh, tuy rằng còn chưa nhìn thấy cảnh tượng mà cô ta muốn thấy nhưng vẫn gật đầu hài lòng.
Ngụy Như Mai nâng cổ tay lên nhìn thời gian hiện tại thử, thấy từng giây từng phút trôi qua, cần phải nhanh chóng hành động.
Không thể cứ tiếp tục chờ đợi thêm nữa!
Nói cách khác, đến khi bị phát hiện, lúc đó có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai thẳng thừng thúc giục những kẻ ăn xin.
“Chúng mày còn không hành động nhanh lên, ngây ra làm gì vậy?”
“Nếu không bắt đầu thì trả lại hết tiền trước đó cho tao.”
Sau khi nghe thấy Ngụy Như Mai nói như vậy. Những kẻ ăn xin cũng bắt đầu làm theo.
Lục Nghiên Tịch bị dồn vào góc tường, cuộn tròn thân thể nhỏ bé của mình lại.
“Cút ngay đi.”
“Xin mấy người, đừng lại gần tôi.”. Chính chủ,
Danh Sách Chương: