Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Như Mai vừa dứt lời, mặt đối mặt với Mễ Lộ, trong đáy mắt tràn đầy sự giận dữ.

“Vậy nên, tốt nhất là Mễ Lộ cô thành thật một chút cho tôi.”

“Đứng yên bên cạnh tôi, nếu như có chuyện tốt gì, chắc chắn sẽ không thiếu phần cô đâu.”

Mễ Lộ đứng im tại chỗ, không dám động đậy.

Trong đầu chỉ toàn truyền lại giọng nói của Ngụy Như Mai.

Cô ta nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trong đầu cô ta có những đoạn kí ức về ba mẹ và em trai, cứ thế nhanh chóng chạy qua não.

Một lúc lâu sau, Mễ Lộ mới gật đầu.

“Được, tôi đồng ý với cô.”

Không phải chỉ là Mễ Lộ tiếp tục ra tay giúp Ngụy Như Mai thôi sao? Cô ta làm là được rồi.

Chỉ cần Ngụy Như Mai có thể không làm hại đến em trai, những thứ khác đều không quan trọng.

Nghe thấy lời của Mễ Lộ, Ngụy Như Mai không nhịn được cười, trong mắt ngập tràn sự thỏa mãn.

“Không tệ, như thế này sớm chút có phải tốt hơn không?”

Nếu như sớm chút, Mễ Lộ hiểu chuyện được như thế này, sao hai người họ có thể thành ra như bây giờ.

Nghĩ vậy, Ngụy Như Mai bước lên phía trước, đưa tay ra một tay nắm lấy Mễ Lộ, trên mặt toàn là vui vẻ.

“Mễ Lộ, chút nữa cô cứ làm theo lời tôi nói là được rồi.”

Đang nói, Ngụy Như Mai ghé sát lại bên tai Mễ Lộ rồi nhỏ giọng thì thầm.

“...”

Nghe thấy kế hoạch của Ngụy Như Mai, ánh mắt Mễ Lộ không kìm được tối sầm lại.

Gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Trên mặt Ngụy Như Mai đầy sự mỉa mai: “Cô yên tâm, chỉ cần cô thật thà ở bên cạnh tôi, tuyệt đối sẽ không thiếu phần lợi cho cô.”

“Cô có thể không tin người khác, nhưng cả tôi mà cô vẫn không tin sao?”

Bộ dạng này của Ngụy Như Mai, lật mặt nhanh như vậy, cứ như cái người vừa mới tức giận lúc nãy không liên quan gì tới cô ta vậy.

Mễ Lộ đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng theo đó có chút khó coi.

Trải qua chuyện vừa rồi, cô ta cũng coi như là được mở mang tầm mắt, không còn quá nhiệt tình với Ngụy Như Mai.

Cô ta lùi về phía sau vài bước, thẳng thừng nới rộng khoảng cách với Ngụy Như Mai.

“Bây giờ tôi đi ngay.”

Nhìn bóng lưng của Mễ Lộ, Ngụy Như Mai không khỏi phì cười một tiếng.

Người phụ nữ này, vẫn ngu ngốc đến đáng thương.

Để xem sau khi cô ta hoàn thành nhiệm vụ, còn cần để ý đến cô ta nữa không.



Ở bên này, Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh Tư Bác Văn, thay vì nói là đỡ rượu cho Tư Bác Văn, chi bằng nói rằng chỉ cần đứng bên cạnh Tư Bác Văn.

Từ đầu tới cuối, Tư Bác Văn không để cô đụng đến nửa giọt rượu.

Bỗng nhiên, Lục Nghiên Tịch mở miệng nói với Tư Bác Văn một câu.

“Tôi đi vệ sinh một chút, lát nữa sẽ quay lại.”

Phải biết rằng, tuy là vừa nãy quả thật cô đã xé váy ra, nhưng ở phía sau vẫn cảm thấy có chút dính dính, không quá thoải mái.

Tư Bác Văn đảo mắt nhìn Lục Nghiên Tịch một lượt, lập tức gật đầu.

“Ừm, đi đi.”

“Quay lại sớm nhé.”

Nghe thấy câu nói quan tâm của Tư Bác Văn, khóe miệng Lục Nghiên Tịch chỉ giật lấy một chút, nhưng lại không nói gì quay người rời đi.

Cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, bắt đầu rửa bắp chân của mình.

Nghĩ lại bộ mặt đắc ý vênh váo khi nãy của Tư Bác Văn, cô vẫn còn cảm thấy có chút tức giận.

Người phụ nữ đó đúng là tiểu nhân đắc ý.

Lục Nghiên Tịch không ngừng oán trách trong lòng, lại bắt đầu rửa chân của mình.

Sau khi rửa sạch rồi, Lục Nghiên Tịch mới đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Kì cọ một lúc lâu như vậy, cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.

Đúng lúc Lục Nghiên Tịch chuẩn bị đi ra ngoài lại đột nhiên phát hiện, cho dù dùng cách nào cũng không mở được cửa ra.

Giống như bị người khác cố ý khóa cửa từ bên ngoài vậy, không thể ra ngoài!

Sau khi nhận ra được điều này, trong mắt Lục Nghiên Tịch toát lên vẻ căng thẳng, không khỏi có chút hoảng loạn sợ hãi.

Cô đi đến phía cửa, không ngừng đập cửa.

“Mở cửa!”

“Ngoài cửa có ai không!”

“Có thể mở cửa cho tôi không!”. Truyện Xuyên Không

Lục Nghiên Tịch cứ la hét như vậy, không ngừng kêu gào về phía cánh cửa.

Nếu như không thể ra ngoài, chắc chắn cô sẽ bị nhốt ở đây cả đêm.

Nghĩ đến điều đó, tần suất gõ cửa của Lục Nghiên Tịch, càng ngày càng gấp gáp hơn.

“Bên ngoài có ai không!”



Bên ngoài, Mễ Lộ đứng ở cửa, thẳng thừng khóa cửa lại.

Trước khi rời đi, còn treo bên ngoài một tấm biển “đang dọn dẹp, cấm vào!.

Nghe thấy tiếng la hét của Lục Nghiên Tịch, đáy mắt cô ta không nhịn được lộ ra vẻ đắc ý.

Bây giờ phải xem Lục Nghiên Tịch ra được bên ngoài kiểu gì!

Ở trong đấy chờ chết đi.

Ở bên trong, Lục Nghiên Tịch đã gõ cửa rất lâu rồi, nhưng không có bất kì phản ứng nào.

Cô cau mày, vì ban nãy không ngừng kêu gào, bây giờ cổ họng cũng bắt đầu hơi khàn rồi.

“Tại sao vẫn không có ai đến chứ…”

Dần dần, Lục Nghiên Tịch tựa lưng vào tường, chỉ còn cảm thấy sự lạnh lẽo đang xâm chiếm lấy cô.

Vốn dĩ cô mặc một chiếc váy ngắn, cực kì mỏng manh, bị nhốt trong nhà vệ sinh, chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Cô không ngừng xoa hai cánh tay của mình, muốn bản thân cảm nhận được chút hơi ấm từ việc ấy.

Không được, cô không thể tiếp tục chờ đợi như thế này được nữa.

Nếu như cứ trông chờ vào việc đợi người khác đến cứu cô, e rằng đến ngày mai cũng không có ai tới.

Bắt buộc phải tự nghĩ cách.

Nghĩ như vậy, Lục Nghiên Tịch lấy điện thoại của mình ra, không để ý gì, gọi thẳng cho Tư Bác Văn.

Giờ đây, Lục Nghiên Tịch cũng không thể nghĩ nhiều như vậy nữa.

Bây giờ cũng chỉ có Tư Bác Văn có thể đến cứu cô thôi, không có ai khác cả.

Điện thoại vừa gọi đi không lâu, chỉ thấy có hai tiếng kêu lên, bỗng dưng chỉ còn nghe thấy một tiếng.

Điện thoại của Lục Nghiên Tịch hết pin, đã tự động tắt máy rồi.

Nhìn thấy màn hình đen kịt, Lục Nghiên Tịch không nhịn được trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.

“Không phải chứ!”

Lúc quan trọng như thế này tự nhiên lại hết pin.

Càng nghĩ, Lục Nghiên Tịch càng thấy trong lòng mình có chút tức giận sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.

Đây, cũng quá đúng lúc rồi đấy chứ?

Lúc này trong lòng Lục Nghiên Tịch thật sự là khóc không ra nước mắt, không biết là tâm trạng như thế nào.

Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy chân đột nhiên mềm nhũn, cứ thế mà ngồi thụp xuống đất.

Lúc này cô biết rằng, chắc chắn là mình xong đời rồi!

Ở bên này, Tư Bác Văn vốn đang nói chuyện cùng khách hàng, lại đột nhiên nhận được cuộc gọi của Lục Nghiên Tịch.

Đang chuẩn bị ấn nút nghe, bỗng dưng lại tắt máy.

“Xin lỗi, xin đợi một chút.”

Tư Bác Văn cầm lấy điện thoại, đi thẳng ra bên ngoài.

Anh chuẩn bị gọi lại cho Lục Nghiên Tịch, hỏi xem có chuyện gì.

Nhưng, đầu dây bên kia lại chỉ truyền lại tiếng của tổng đài.

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Nghe đến đây, Tư Bác Văn không nhịn được mà nhíu mày.

Không biết tại vì sao, trong lòng luôn có cảm giác có chuyện không lành.

Anh không kìm được bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ Lục Nghiên Tịch đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nếu không thì dựa vào tính cách của người phụ nữ này, sao có thể gọi điện thoại cho anh vào lúc này.

Nhưng, Lục Nghiên Tịch chỉ đi vệ sinh mà thôi, có lẽ sẽ không có chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK