Bước vào biệt thự, nhìn thấy Tư Bác Văn đang ngồi trong phòng khách, Lục Nghiên Tịch không khỏi thở phào một hơi, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống.
Nét mặt cô vẫn lạnh lùng, nói chuyện với Egan vài câu rồi lên lầu trở về phòng.
Cánh cửa lạch cạch một tiếng đóng lại, Tư Bác Văn mới đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn cánh cửa kia.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Egan rót hai ly nước rồi đi tới, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh. Sau đó hơi ngả người ra sau, nghiễm nhiên là dáng vẻ thương lượng.
Tư Bác Văn tỏ vẻ thờ ơ, nâng ly lên uống một ngụm, ra hiệu cho Egan nói tiếp. Nếu anh đoán không sai, chắc hẳn là chuyện liên quan đến Lục Nghiên Tịch.
“Tôi không biết trước đây giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng người phụ nữ anh thích đã quay lại rồi. Anh cũng đã từng tàn nhẫn làm tổn thương Nghiên Tịch, bây giờ, tôi muốn xin anh hãy buông tha cho cô ấy. Cô ấy…” Thời gian không còn nhiều, Egan sống chung với Lục Nghiên Tịch, cũng đã biết được không ít chuyện.
Bao gồm bệnh tình của Lục Nghiên Tịch. Cô từng nói, ngoài một bác sĩ tên là Mộ Bảo Vinh, không còn người nào khác biết về bệnh tình của mình. Cô không muốn hóa trị, không muốn cho người khác biết cô mắc căn bệnh như vậy.
Vốn dĩ lời nói đã đến bên miệng, nhưng Egan lại nuốt xuống, sửa lời: “Cô ấy sẽ không đến Phong Thành quấy rầy hai người nữa.”
“Sẽ không đến quấy rầy tôi nữa? Sao tôi có thể chắc chắn được?” Tư Bác Văn từ tốn nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Egan, không hề có chút nhượng bộ.
Không thể không nói, Tư Bác Văn có một loại khí thế rất đặc biệt làm Egan hơi e sợ. Anh ta cầm ly lên uống một ngụm nước, che đi sự lúng túng của mình: “Cô ấy sẽ định cư ở Los Angeles.”
Cho nên Egan đã âm thầm mua căn nhà kia, muốn cùng Lục Nghiên Tịch trải qua khoảng thời gian yên bình mà tươi đẹp cuối cùng.
Tư Bác Văn không biết suy nghĩ của Egan, nhưng nhìn vẻ mặt hy vọng của anh ta, không hiểu sao anh lại muốn phá vỡ: “Cô ấy nhất định phải trở về.”
Anh cười mỉa, nói tiếp: “Cô ấy là người đại diện pháp lý của Lục Thị, không thể ở đây mãi được.” Cô nhất định phải trở về, chủ trì Lục Thị.
“Anh… Không! Cô ấy không thể trở về được!” Egan bị Tư Bác Văn chọc giận, anh ta dứt khoát bỏ lại một câu, sau đó cũng đi lên lầu.
Người đàn ông này, hoàn toàn không quan tâm đến ý nguyện của Lục Nghiên Tịch!
Tư Bác Văn nhìn anh ta đi vào phòng, mà anh cũng đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Lục Nghiên Tịch, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cô không khóa cửa.
Nghe thấy tiếng động, Lục Nghiên Tịch nói theo bản năng: “Egan, anh qua đây xem thử kế hoạch của tôi thế nào?” Hơn nửa tháng ở chung, trong tiềm thức của cô vẫn nghĩ rằng trong biệt thự này chỉ có ba người bọn họ, mà Lý Tang Du thì vẫn chưa thể đi lại được.
Nghe đến cái tên kia, Tư Bác Văn lập tức sầm mặt. truyện ngôn tình
Không nghe thấy tiếng trả lời, Lục Nghiên Tịch quay đầu nhìn lại: “Tư Bác Văn? Sao anh lại ở đây?”
Câu hỏi này nghe cứ như thể anh không nên xuất hiện tại Los Angeles, cũng không nên có mặt trong biệt thự mới đúng. Điều này khiến cơn giận vốn đã kìm nén của Tư Bác Văn dâng trào đỉnh điểm: “Sao? Quấy rầy không gian riêng tư của cô và Egan à?” Anh nói kháy.
Sau khi nghĩ thoáng qua, Lục Nghiên Tịch lập tức hiểu rõ. Cô nhìn Tư Bác Văn, không che giấu sự chán ghét của mình nữa: “Đừng nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như anh.” Trong đầu toàn những suy nghĩ hèn hạ.
Cô đổi giọng, nhìn Tư Bác Văn rồi thản nhiên nói: “Đúng là có quấy rầy.”
Cơn giận vừa mới lắng xuống lại bùng lên. Tư Bác Văn dứt khoát kéo người ném lên giường, sau đó mặt mũi u ám đè lên người cô: “Anh ta chạm vào cô rồi à?” Giọng nói trầm thấp tràn đầy sát khí.
“Tư Bác Văn, có phải anh bị bệnh không? Chẳng phải chúng ta không có quan hệ gì sao? Tôi ở bên ai thì liên quan gì đến anh?” Lục Nghiên Tịch cũng tức giận. Không thoát được Tư Bác Văn, cô dứt khoát không tiếp tục vùng vẫy nữa. Nhưng ánh mắt hung dữ lại nhìn anh đăm đăm, tất cả sự kháng cự đều hiện hết trong mắt.
“Một Hoắc Vũ Khải, một Mộ Bảo Vinh, bây giờ còn có thêm một Egan. Lục Nghiên Tịch, cô đúng là đủ linh hoạt đáy!” Tư Bác Văn vừa mỉa mai xong, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, phẫn nộ trừng Lục Nghiên Tịch. Cô dám đá vào phía dưới của anh.
Nắm tay anh siết chặt lại, gân xanh nổi lên. Nếu không phải vẫn còn lý trí, chắc chắn anh sẽ đấm một cú vào đầu Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch không hề e sợ ánh mắt của anh. Sau khi gắng sức đẩy anh ra, cô bình tĩnh đứng dậy, vuốt lại quần áo xộc xệch của mình.
“Nếu lần sau anh còn dám làm như vậy nữa, nhất định tôi sẽ không chỉ dùng một phần sức lực thôi đâu.” Lục Nghiên Tịch cười khẩy, nhìn dáng vẻ vừa đau vừa vẫn muốn sĩ diện của Tư Bác Văn, cô không nhịn được cười: “Tư Bác Văn, anh cũng có ngày hôm nay.”
Phản kháng bất ngờ, đã vậy còn thành công khiến tâm trạng Lục Nghiên Tịch vô cùng tốt. Cô lập tức tươi cười cầm tài liệu, nhưng vừa mới đi qua bên cạnh Tư Bác Văn thì đã bị một cánh tay kéo trở về.
Cô đột ngột ngã xuống giường, tài liệu trong tay rơi đầy đất.
Tư Bác Văn khóa trái cửa lại, sau đó quay người chậm rãi đi tới: “Mới như vậy đã muốn đi à?” Dứt lời, anh đã đặt Lục Nghiên Tịch dưới thân, hôn cô trừng phạt, không cho cô cơ hội nói chuyện nữa…
Sau khi kết thúc, cô giãy ra, còn chưa ngồi dậy thì lại bị Tư Bác Văn kéo lại, va vào lồng ngực của anh: “Định đi gặp Egan với bộ dạng này à?”
Trong mắt anh đầy vẻ bất thiện.
Lục Nghiên Tịch thật sự muốn đánh cho anh một trận, chỉ tiếc là không đủ sức. Cô lập tức đẩy tay anh ra, đi vào phòng tắm.
Tư Bác Văn cũng không nằm nữa, anh đứng dậy nhặt tài liệu trên đất lên, xem từng cái một.
Lục Nghiên Tịch tắm xong đi ra, quấn chặt cơ thể bằng khăn tắm: “Anh mau đi tắm đi.” Cô vội vàng thúc giục.
“Ừ, tôi xong nhanh thôi, sau đó sẽ đi cùng cô.” Anh nghiêm túc nhìn Lục Nghiên Tịch, đợi cô gật đầu, Tư Bác Văn mới bước vào phòng tắm.
Chờ người đi rồi, Lục Nghiên Tịch lập tức lôi bộ đồ thể thao thường ngày của mình ra thay. Cô chải tóc gọn gàng, trông thật sự có cảm giác tươi trẻ giàu sức sống. Cô cười gượng, quấn một nắm tóc rụng trên lược lại rồi ném vào thùng rác.
Lục Nghiên Tịch không biết chắc khi nào mình sẽ phát bệnh, cho nên cô nhất định phải tìm cách rời khỏi Tư Bác Văn lần nữa.
Lúc Tư Bác Văn đi ra vẫn còn nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, trong mắt anh thoáng hiện vẻ vui mừng. Anh còn tưởng rằng cô sẽ lén rời đi.
Sau khi thay quần áo xong, Tư Bác Văn nắm lấy tay cô rất tự nhiên. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Egan đứng trước cửa, sắc mặt… rất đặc sắc.
“Chúng tôi có việc ra ngoài, anh ở nhà trông bệnh nhân cho kỹ đi.” Tư Bác Văn nở một nụ cười hiếm thấy với Egan.
Danh Sách Chương: