Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan hệ giữa cô và Tư Bác Văn đã định trước là không có kết quả được rồi.

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn luôn cảm thấy trong lòng đau đớn không rõ.

Nhưng anh lại không cách nào thay đổi được.

Anh nhếch khóe miệng, tính nói thêm điều gì đó.

Nhưng anh còn chưa kịp mở lời thì đã bị Lục Nghiên Tịch thẳng thừng cắt ngang.

“Không có chuyện gì cả, mong tổng giám đốc Tư nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vừa dứt lời, Lục Nghiên Tịch đã đẩy Tư Bác Văn ra, cả người nhào thẳng lên trên giường.

“Lúc đi ra phiền tổng giám đốc Tư đóng cửa giúp tôi.”

Ngay sau đó, anh nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đã nằm trên giường, trông có vẻ thực sự đã mệt mỏi đến mức không chịu được nữa rồi.

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.

Anh siết chặt lòng bàn tay, gật đầu rồi rời khỏi.

Sau đó tiếng đóng cửa vang lên, Tư Bác Văn đã đi rồi.

Rầm!

Vừa nghe thấy âm thanh này, vốn dĩ thân thể của Lục Nghiên Tịch vẫn luôn căng thẳng, lúc này cô mới thật sự buông bỏ lớp phòng ngự trong lòng.

May mắn, may mắn là Tư Bác Văn đã đi rồi.

Nếu không, Lục Nghiên Tịch thật sự lo lắng, sợ mình không nhịn được…

Bất chợt, một mùi màu tanh nồng đậm dâng lên trong miệng.



Ngày hôm sau, mọi người đã theo nhau thức dậy từ sáng sớm, đến rất đông đủ.

“Hôm nay, công việc của chúng ta là phải đi khảo sát làng du lịch bên này, tất cả mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Chu Kha Nguyệt đứng trong đám người, mở miệng nói.

Bởi vì chuyện xảy ra tối hôm qua nên cả Vu Diễm My cũng trở nên yên phận hơn rất nhiều.

Cô ta rất sợ hôm qua ngoại trừ Lục Nghiên Tịch còn có nhân viên khác nhìn thấy, có khả năng hình tượng của cô ta sẽ sụp đổ hết.

“Vâng, chị Nguyệt!”

Sau khi hai người Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch đã nói rõ với nhau vào đêm qua, sáng sớm hôm nay, hai người cũng nói chuyện gì, đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.

Bởi vì đã được sắp xếp trước đó, lúc này Vu Diễm My và Lục Nghiên Tịch được xếp ngồi trên cùng một xe.

Bây giờ Lục Nghiên Tịch là người phụ trách dự án, vậy nên cũng xem như chức vị không khác Vu Diễm My lắm.

Trên xe, Vu Diễm My cố ý khiêu khích Lục Nghiên Tịch nhưng cô chẳng buồn để ý cô ta.

Cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, tâm trạng có vẻ không ổn lắm.

“Lục Nghiên Tịch?”

“Con người cô thật đúng là kỳ lạ.”

Vu Diễm My khinh thường nhìn lướt qua phía Lục Nghiên Tịch, hôm qua người phụ nữ này còn kiêu ngạo lắm mà, chỉ mới qua một đêm mà trông cứ như oan hồn vất vưởng vậy.

“Im miệng.”

Nghe thấy Vu Diễm My không ngừng lải nhải bên tai mình, cuối cùng Lục Nghiên Tịch không nhịn được nữa, quay lại liếc mắt một cái.

“Nếu không muốn tôi ném chị từ đây xuống thì im lặng cho tôi.”

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, vừa rồi còn bị nói như vậy, tâm trạng cô càng trở nên nóng nảy hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My không khỏi cảm thấy bực bội.

Nhưng nhớ tới thủ đoạn của Lục Nghiên Tịch, cô ta biết không nên nghi ngờ người phụ nữ này, cô thật sự là dạng người nói được làm được.

“Cô!”

“Được rồi.”

Đúng lúc đó, sắc mặt của tài xế bỗng thay đổi.

“Có chuyện xấu rồi!”

Lục Nghiên Tịch cau mày, vội vã hỏi: “Sao vậy?”

“Phía trước có đất lở, mọi người mau xuống xe đi!”

Nghe tài xế nói vậy, Vu Diễm My và Lục Nghiên Tịch không hề nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức mở cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.

Đoạn đường này là đoạn nguy hiểm nhất, phải nhanh chóng đi xuống.

Vu Diễm My đi theo sau Lục Nghiên Tịch, chạy về phía trước.

Nhìn bóng lưng của Lục Nghiên Tịch, bỗng chốc Vu Diễm My không khỏi đảo mắt cô, dường như nghĩ ra ý tưởng hay ho nào đó, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác và nguy hiểm.

Cô ta không thể quên được dáng vẻ kiêu ngạo đêm qua của Lục Nghiên Tịch, cô ta nhất định phải trả thù!

Nghĩ đến đây, Vu Diễm My giả vờ như đứng không vững, nhào thẳng về phía Lục Nghiên Tịch, dùng sức đẩy cô một cái.

Sau đó, Lục Nghiên Tịch cảm thấy cơ thể không còn thăng bằng, cả người lăn xuống dưới sườn núi.

“Á!”

Vu Diễm My giả vờ tỏ vẻ hoảng hốt: “Làm sao bây giờ, Nghiên Tịch té xuống rồi!”

Bởi vì đang có đất lở, hiển nhiên tài xế cũng không kịp để ý nhiều như vậy.

Anh ta túm lấy Vu Diễm My, chạy thẳng về phía trước.

“Cô đi trước đi, giám đốc điều hành Vu, chờ sau khi bình tĩnh lại rồi nói tiếp những chuyện khác.”

Nghe tài xế nói vậy, Vu Diễm My cũng gật đầu theo.

Đúng như ý muốn của cô ta!

Bên này, vốn dĩ Tư Bác Văn và bọn họ chia thành hai đường, lúc nghe thấy bên kia có vụ đất lở thì lập tức chạy qua.

Tư Bác Văn nhíu mày, mở miệng đặt câu hỏi.

“Lục Nghiên Tịch đâu rồi?”

Tại sao chỉ có mỗi Vu Diễm My và tài xế chạy tới, hoàn toàn không có bóng dáng của Lục Nghiên Tịch cơ chứ.

Nghe thấy câu hỏi của Tư Bác Văn, vẻ mặt của hai người lập tức trở nên khó coi.

“Chuyện đó, tôi…”

Nhìn dáng vẻ do dự này của Vu Diễm My và tài xế, trong lòng Tư Bác Văn không khỏi sốt ruột theo.

Không biết tại sao anh lại có linh cảm không tốt lắm.

“Nói nhanh đi chứ, Lục Nghiên Tịch đâu rồi?”

Nhìn dáng vẻ quan tâm Lục Nghiên Tịch của Tư Bác Văn, đáy mắt Vu Diễm My không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.

Nhưng mà nghĩ đến tình trạng bây giờ của Lục Nghiên Tịch, cô ta lại cảm thấy rất thoải mái.

Vu Diễm My cắn chặt môi dưới, nhìn Tư Bác Văn bằng vẻ mặt đau thương.

“Tổng giám đốc Tư, Nghiên Tịch, cô ấy…”

“Vừa rồi khi có đất lở, cô ấy không cẩn thận nên đã té xuống dưới mất rồi!”

Vu Diễm My vừa nói xong, sắc mặt của Tư Bác Văn lập tức trầm xuống, trông rất nghiêm trọng.

“Cái gì?”

“Cô nói lại lần nữa!”

“Tại sao hai người đều không xảy ra chuyện gì mà chỉ có một mình Lục Nghiên Tịch té xuống, hả?”

Thấy Tư Bác Văn tức giận như vậy, tài xế vội vàng mở miệng.

“Tổng giám đốc Tư, bởi vì vừa rồi tình hình quá nguy cấp, vậy nên mới xảy ra chuyện…”

Không đợi tài xế mở miệng giải thích xong, Tư Bác Văn đã mở miệng nói.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Bây giờ đi tìm ngay cho tôi!”

“Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi phải nhìn thấy Lục Nghiên Tịch bình yên vô sự trở về!”

Tư Bác Văn nhìn tài xế, không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng.

Nếu không có Lục Nghiên Tịch, những người này cùng cút hết cả đi!

Ánh mắt của Tư Bác Văn ngập tràn hung ác và nguy hiểm, thoạt nhìn qua không khỏi làm người khác hoảng sợ.

Nghe thấy lời nói của Tư Bác Văn, tài xế ra vẻ tội nghiệp nhìn anh một cái.

“Tổng giám đốc Tư, tình hình hiện tại không tốt lắm, nếu muốn tìm cách cứu hộ thì cũng phải chờ đến lúc đội cứu hộ tới rồi mới làm được.”

Phải biết rằng, cái đồi kia không như những cái dốc đứng bình thường khác, nếu như té xuống như thế, có thể sẽ…

Đó là chưa đặt trong tình cảnh như hôm nay nữa.

“Tổng giám đốc Tư, bây giờ chúng ta không thể hành động liều lĩnh được!”

Tài xế nhìn Tư Bác Văn, mở miệng.

Vu Diễm My cũng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, tổng giám đốc Tư, lúc này chúng ta phải tỉnh táo.”

“Tôi đã gọi người của đội cứu hộ tới rồi, chờ thêm chút nữa là được.”

“Chờ thêm chút nữa thôi, sau đó thì chắc chắn sẽ xuống dưới tìm mà!”\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK