Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Sẹo cầm tiền, đưa người rời khỏi khu Starbucks. Trong phòng còn lại bốn người, chỉ có tiếng van nài của gã Huýt Sáo.

“Không liên quan gì đến tôi cả. Tôi chỉ canh gác thôi, tôi không giết người, toàn nghe người ta bảo sao làm vậy mà.” Đối diện với ranh giới sống chết, gã Huýt Sáo hoàn toàn không nhớ gì đến cái gọi là nghĩa khí nữa, một mực đổ vấy hết thảy lên Vương Ân.

Vương Ân không phản bác, không phản kháng, chỉ nói nhẹ bẫng bằng giọng không chịu khuất phục: “Các người làm gì tôi thì tùy, nhưng không liên quan đến họ cả. Thả họ ra đi!”

“Ốc không mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu à? Toàn bộ mấy người, tôi sẽ không tha cho một ai hết.” Lục Nghiên Tịch đột nhiên bước tới. Nãy giờ cô không nói một lời, đột nhiên lại lên tiếng làm Vương Ân sửng sốt.

Cũng phải thôi. Gã ta có thể dùng Lục Nghiên Tịch để uy hiếp đám Vu Diễm My thì sao có thể không hay biết năng lực của Lục Nghiên Tịch được. Cô mà thật sự báo thù thì không phải trò đùa.

Gã ta bất chợt cười khàn, cúi đầu nhận thua: “Tùy mấy người đấy. Cùng lắm thì chết chứ gì.”

“Không đời nào.” Lục Nghiên Tịch thẳng thừng ngắt lời gã ta, quay sang nhìn Tư Bác Văn: “Muốn làm cho tròn việc thì chúng ta phải chớp thời cơ thôi.”

Dù Tư Bác Văn không nói rõ, nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn đoán được mục đích của anh.

Tư Bác Văn gật đầu.

Trong lúc còn đang ngơ ngác, Vương Ân đã bị đưa lên ô tô, đi thẳng tới biệt thự. Trong biệt thự, Egan vẫn đang bận trị liệu cho Lý Tang Du, đột nhiên trông thấy bắt trói một người đi vào, anh ta giật mình: “Các anh làm gì thế này? Ở đây mà bắt cóc là phạm pháp đấy.”

“Anh có làm được phẫu thuật cắt bỏ giác mạc không?” Lục Nghiên Tịch phớt lờ khái niệm phạm pháp mà Egan vừa nhắc đến, cô hỏi nhẹ nhàng.

Cắt bỏ giác mạc? Egan kinh ngạc. Còn Vương Ân thì hoảng hồn trợn trừng mắt. Gã ta đã nghĩ rằng sẽ chết, đằng nào gã ta cũng không bận tâm có sống hay không, nhưng nếu cắt bỏ giác mạc thì sẽ phải đối diện với bóng tối. Cộng thêm lời nói trước đó của Tư Bác Văn, chắc chắn là muốn gã ta vẫn sống bình thường sau khi bị mù!

“Giết tôi luôn đi!” Gã ta bất chợt trầm giọng xuống.

Nhưng Lục Nghiên Tịch lại như đang nghe một câu chuyện cười. Cô nhìn Vương Ân đang bị trói, ánh mắt đặt vào hàm răng trắng muốt của gã ta: “Tôi thấy nếu một tháng rụng một chiếc răng thì chắc có thể nhổ trong khoảng hai năm đấy. Còn móng tay, móng chân nữa…” Cô liệt kê từng biện pháp tra tấn con người vừa chậm rãi vừa đau đớn mà không để người ta được chết dễ dàng.

Càng nói càng nhiều, lại càng tàn nhẫn hơn. Nhìn Vương Ân mỗi lúc một sợ hãi, sắc mặt cô đột nhiên trở nên nham hiểm: “Mới đó làm sao đủ được.”

Ba của cô đã mất, mẹ cô giờ đây vẫn đang nằm trên giường bệnh. Cô bỗng dưng thành ra nông nỗi này đều là nhờ Vương Ân ban cho hết.

Cô không thể dễ dàng tha cho Vương Ân được.

Nghe thấy vậy, Egan ở bên cạnh chẳng thể nào tin nổi, không ngờ Lục Nghiên Tịch lại tàn ác như thế, nhưng cũng mang lòng xót thương: “Tôi làm được. Nếu không cần bận tâm sau khi cắt bỏ giác mạc, liệu anh ta có hồi phục được trong phần đời còn lại hay không thì cũng chẳng có gì khó khăn cả.”

Anh ta còn thêm mắm dặm muối.

Lục Nghiên Tịch nhìn Egan hài lòng. Màn hợp tác này khá ăn ý.

Người Vương Ân run lên, nhưng vẫn không hé răng.

Đúng là cứng đầu.

Tư Bác Văn không nói nhiều lời, bước tới xách gã ta lên: “Chuẩn bị đi. Ngay bây giờ, vứt quách giác mạc đi là được. Hỏng cũng chẳng sao, chỉ cần anh ta mù thôi.”

Lời của anh như một chậu nước lạnh, làm cơ thể Vương Ân đóng băng cứng ngắc. Mặc cho người khác lôi vào căn phòng lạnh băng, nằm trên bàn mổ lạnh băng, gã ta vẫn kiên quyết không hé răng, không xin tha.

Nhưng Tư Bác Văn không hề có ý đùa giỡn. Sau khi trói chặt Vương Ân trên bàn mổ, anh nhìn Egan đang sắp tiêm thuốc mê thì dứt khoát chặn lại: “Không cần thuốc mê đâu, mổ sống luôn đi.”

Nói rồi, Egan cũng phối hợp theo thật, cất thuốc mê đi, cố định đầu của Vương Ân cho chắc rồi dùng dụng cụ banh mắt bắt mắt gã ta mở to ra, sau đó cầm dao mổ và một thiết bị khác, vẻ mặt nghiêm túc.

Dường như sắp mổ thật đến nơi.

Vương Ân cắn môi chảy cả máu, gắng gượng để không hét lên ‘dừng lại’.

Cho đến tận khi con dao mổ của Egan mới vừa chạm vào mi mắt gã ta, đột nhiên cơ thể gã ta run lên: “Dừng, dừng lại!”

Egan đã dừng lại thật, đưa mắt xin ý kiến Tư Bác Văn.

“Bây giờ cho anh chọn một con đường, hoặc là tiếp tục, hoặc là khai toàn bộ sự việc ra.” Lục Nghiên Tịch nói chậm rãi.

Vương Ân gần như không hề do dự: “Tôi khai hết với các cô.”

Có được câu nói này, Egan mới giúp cởi trói, thả người xuống.

Chân Vương Ân mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất, giọng nói rầu rĩ: “Hỏi đi.” Thay vì những lời nói đó, anh ta đã lựa chọn bản thân mình.

Con người ai cũng ích kỷ.

Lục Nghiên Tịch nói: “Phải khai hết tất cả những việc chúng sai anh làm.”

Vương Ân lần lượt kể ra. Ngoại trừ tai nạn xe hơi đầu tiên thì mấy năm gần đây đều có những vụ cố ý, chẳng qua là không có chuyện gì lớn, không xảy ra tai nạn bất ngờ nào. Chỉ có việc liên quan đến mắt của Hà My đích thực là do Lục Hương Cầm giở trò.

Hôm ấy Hà My đã trông thấy Vương Ân, sợ bị phát hiện nên mới khiến Hà My mù hẳn.

Lúc nói đến đây, Tư Bác Văn đã siết chặt nắm tay, giáng cho Vương Ân thêm một cú đấm nữa.

Chuyện lớn tiếp theo nữa là địa điểm du lịch của Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du. Ban đầu họ không dự định đến Los Angeles, là do Lục Hương Cầm bơm thổi mãi nên mới thay đổi điểm đến. Còn Vương Ân thì đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ đợi người đi qua.

Nhưng đến khi đối phó với Lục Nghiên Tịch thì gã ta không muốn làm tiếp nữa. Gã ta không nhẫn tâm đến thế.

Nhưng Lục Hương Cầm từng bước ép buộc, nếu như không làm thì sẽ không cho tiền Vương Ân nữa.

Thân phận của gã ta khiến gã ta dù ở bất cứ nơi đâu cũng trốn chui trốn lủi, không tài nào tìm được công việc.

“Vậy là anh cứ thế hại gia đình tôi ngần ấy tiền. Rốt cuộc nhà họ hận thù gì với nhà tôi mà lại làm vậy với ba mẹ tôi…” Lục Nghiên Tịch không dám tin. Cô luôn cho rằng những chuyện giữa Lục Hương Cầm và mẹ chỉ là tranh cãi vụn vặt thôi. Thế nhưng giờ xem ra, phải căm hận biết mấy.

“Chắc là vì người chồng đầu tiên đã chết của Lục Hương Cầm.” Vương Ân chỉ được nghe Vương Chấn kể nên cũng chỉ biết qua loa: “Tôi không rõ lắm. Hình như là vì chuyện gì đó nên chồng bà ta chết.”

“Chỉ vì lý do này mà bà ta không tha cho cả anh trai ruột của mình?” Mãi mà Lục Nghiên Tịch không sao bình tĩnh nổi. Ba cô là anh trai ruột của bà ta, vậy mà bà ta cũng không bỏ qua.

Cô bỗng không biết phải hình dung tâm trạng hiện giờ như thế nào nữa. Sự thật đã hé lộ, nhưng gia đình cô đã chẳng còn nữa rồi. Tiếp tục truy cứu chuyện này thì có tác dụng gì?

“Bình thường đều là Vu Diễm My báo tin cho tôi.” Vương Ân nói rồi liếc mắt nhìn Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp nói gì thì dưới lấu đã vang lên tiếng gõ cửa.

Ở đây đã lâu, Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không quen biết ai. Cô liếc nhìn lấy làm khó hiểu rồi theo Tư Bác Văn cùng đi xuống.

Tiếng gõ cửa dồn dập càng khiến Lục Nghiên Tịch nghi ngờ. Thấy người quen qua mắt mèo, cô mới tức thì mở cửa. Nhìn gã Mặt Sẹo hốt hoảng, cô lấy làm lạ: “Sao lại quay lại?”

“Vương Chấn với Vu Diễm My chạy trốn rồi. Hai người họ chia nhau ra chạy. Hiện có bao nhiêu người tôi đều đã trưng dụng hết rồi, cũng chỉ biết được tin tức của Vương Chấn thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK