Mộ và Tịch đều là đứa trẻ thông minh, nói qua nói lại hết câu này đến câu khác.
Cũng không biết có phải vì chuẩn bị ngày này quá lâu rồi hay không.
Lục Huyền Lâm dắt hai đứa trẻ đi ở phía trước, còn khá có dáng vẻ của người ba.
Nhìn bóng lưng của ba người, Lý Tang Du có chút cảm khái.
Cô cũng không biết những quyết định cô đưa ra có sai hay không, nhưng cho dù là có Thái Vũ Hàng, tụi nhỏ vẫn khát vọng người ba thật.
Mộ biết thân phận của Lục Huyền Lâm, có lẽ chuyện này sớm đã định sẵn rồi.
Đời người vốn không có đúng sai tuyệt đối, cho dù là sai, cô cũng tin Lục Huyền Lâm nhất định có thể chịu trách nhiệm của người ba.
Cảm nhận độ ấm trong hai bàn tay, Lục Huyền Lâm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Anh cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là có bỏ ra mới nhận được hồi đáp.
Lúc đầu nếu không phải luôn đặt Lý Tang Du ở trong lòng, anh bây giờ làm sao có được hai cục cưng đáng yêu như vậy?
Tuy lúc đó chưa từng nghĩ sẽ có được cái gì, có thể cũng vì như vậy, ông trời mới ban cho anh sự hồi đáp đáng quý như thế.
Hai đứa trẻ dạo chơi mệt rồi, Lục Huyền Lâm mới đưa bọn chúng về nhà, sau đó anh mới quyết định về nhà họ Lục.
Ở trên xe thì nhìn thấy tin tức của Thái Vũ Hàng.
Lý Tang Du thấy Thái Vũ Hàng bị phóng viên bao vây, bây giờ đã sắp kết thúc chuyến lưu diễn thì muốn tuyên bố gì đó.
Vấn đề trước mắt, Thái Vũ Hàng đều trả lời rất điềm nhiên, giống như báo cáo với nhóm phóng viên về chuyến lưu diễn.
Mãi đến khi Tiền Nhất Triết giục anh ta rời đi, anh ta mới chậm chậm tuyên bố chuyện của mình.
“Cảm ơn mọi người từ trước đến nay đã ủng hộ tôi, đây có thể là lần cuối cùng tôi gặp mặt mọi người như này, tiếp theo tôi sẽ rời khỏi sân khấu này.”
Tiền Nhất Triết cảm thấy không đúng cũng không kịp ngăn cản, vẻ mặt sững sờ, giống như cũng mới biết tin tức này.
Lý Tang Du cảm thấy mình lát nữa lại gặp phải oanh tạc rồi, vẫn là bây giờ tắt điện thoại đi thì hơn.
Theo Tiền Nhất Triết thấy, cô chính là một hồng nhan họa thủy.
Nếu Thái Vũ Hàng rút khỏi giới giải trí, ở hiện trường sẽ bùng nổ tai họa, vốn phóng viên đã không mất tích cực, cũng sáp lại, muốn hỏi rõ ràng.
Thậm chí còn có một số fan bởi vì quyết định này của Thái Vũ Hàng mà bật khóc tại chỗ.
“Tôi biết mọi người không nỡ xa tôi, nhưng đây là quyết định tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi đã vì mọi chuyện chuẩn bị lần lưu diễn này.” Thái Vũ Hàng đã dự liệu được mọi chuyện nên không cảm thấy bị ảnh hưởng, nói ra những lời mình đã chuẩn bị trước: “Tôi muốn nói lời tạm biệt đàng hoàng với mọi người, có mọi người thích tôi, tôi thật sự rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn, cho dù mệt, tôi cũng kiên trì.”
“Bây giờ tôi đã ở bên mọi người nhiều năm rồi, tôi nên dành thời gian ở bên người nhà của tôi rồi, chặng đường này tôi rất cảm ơn sự đồng hành của mọi người.”
Hiện trưởng trở nên có chút hỗn loạn, Thái Vũ Hàng dưới sự bảo vệ của nhân viên mà rời đi.
Có ít fan còn lao đến ngăn cản, lại có thêm mấy nhân viên tới nữa, Thái Vũ Hàng mới thành công rời khỏi.
“Người này vì cô Lý thật sự đã làm rất nhiều thứ.” A Minh nghe tin tức, không nhịn được mà có chút cảm khái.
Có điều sao ở đâu cũng có thể nghe thấy chuyện của người này vậy?
Thuận tay chỉnh đài.
Lục Huyền Lâm không nói chuyện, đợi Thái Vũ Hàng trở về, mọi tâm tư nhỏ bé của anh buộc phải thu hồi.
Anh không muốn để Lý Tang Du cho rằng anh sẽ ngăn cản chuyện của cô và Thái Vũ Hàng, sau đó cách anh càng lúc càng xa.
“Mẹ, ba sắp trở về rồi sao?”
Tịch xem TV, hiểu như không hiểu: “Ở bên người nhà, là ở bên chúng ta sao?”
“Ừm, phải, vui không?”
“Rất vui!”
Chú Thái Vũ Hàng nếu trở về rồi, phát hiện chúng ta có thêm một người ba thì phải làm sao?
Mộ không đáp lại, trong lòng có một chút nghi hoặc nhỏ.
Về đến nhà họ Lục, ông cụ Lục đã đợi ở đó rất lâu rồi.
“Cháu về rồi à?”
“Dạ, ông nội.”
Ngày mai chính là sơ thẩm của Lục Dĩ Mai, anh cảm thấy mình cần thiết phải về một lần.
“Nghe nói cháu dạo này làm việc rất kỳ lạ.”
Ông cụ Lục đã nhận được không ít tin tức, đầu tiên là dẫn đoàn luật sư ra ngoài, sau đó rời đi giữa chừng khi đang đàm phán, điểm này cũng không giống phong cách làm vệc của Lục Huyền Lâm!
Sau đó ông ta cũng đi điều tra nhưng không có chuyện gì.
A Minh dù sao không phải là người dưới trướng mình, hỏi cái gì cũng hàm hồ cho qua.
“Ông nội, những chuyện này có cơ hội cháu nhất định sẽ nói cho ông.”
Rất muốn nói với ông cụ Lục tin Lý Tang Du còn sống, thậm chí nói cho ông cụ Lục biết chuyện mình có cháu cố.
Điều này chắc chắn khiến ông cụ rất vui.
Nhưng bây giờ nếu Lý Tang Du chưa nhắc đến chuyện này thì anh cũng không thể nói.
Lý Tang Du luôn rất tôn kính ông cụ Lục, chuyện cô còn sống lại không nói cho ông cụ, có thể là có nguyên nhân gì đó.
“Được.”
Lục Huyền Lâm lại lần nữa có chuyện của mình, ông cụ Lục rất an ủi, không giống 6 năm nay cứ lủi thủi một mình là được.
Vết thương trong lòng cũng coi như có dấu hiệu lành lại rồi.
“Lục Huyền Lâm, cháu về rồi!”
Vẻ mặt lo lắng trên mặt Lục Hương Cầm đang bê ly trà đi vào lập tức biến thành vui mừng.
Lục Huyền Lâm cảm thấy Lục Hương Cầm lại muốn nói gì đó với anh rồi: “Vâng, cô, cháu còn có việc nên về phòng trước.”
Nhất định là cầu xin cho Lục Dĩ Mai.
“Haizz, Lục Huyền Lâm, cô có dọa người như vậy sao? Gặp mặt là đi, trong nhà có Long Tỉnh thượng hạng, cháu không phải thích sao? Cô đi pha một ly cho cháu, cháu từ từ thưởng thức trà với ông nội.” Lục Hương Cầm sau khi đưa trà cho ông cụ Lục thì đi vào bếp.
Lời Lục Huyền Lâm còn chưa kịp nói, chỉ đành ở lại.
“Cháu đừng nghe cô cháu nói những lời đó, cháu về phòng đi.” Ông cụ Lục lập tức nhìn ra trong lòng cháu trai mình đang nghĩ cái gì.
“Ông nội, ông không cảm thấy chuyện cháu làm quá đáng sao?”
“Nếu đã làm ra loại chuyện này thì nên chịu sự trừng phạt, Dĩ Mai chắc chắn cũng biết rõ bản thân.”
Cả nhà họ Lục, chỉ có một mình ông cụ Lục ủng hộ anh, Lục Huyền Lâm gật đầu: “Cảm ơn ông nội đã hiểu.”
“Ừ, sau ngày mai, hy vọng Tang Du dưới chín suốt biết được.”
Nghe thấy câu nói này, Lục Huyền Lâm suýt nữa trượt chân.
Đến lúc đó nếu ông cụ Lục biết Lý Tang Du còn sống thì ngượng rồi, vẫn là đi hỏi thử Lý Tang Du có thể nói cho người khác tin cô còn sống sớm hơn chút không.
Cứ cảm thấy những lời quan tâm này đều là đang mắng người.
“Ba, Lục Huyền Lâm đâu?”
Lục Huyền Lâm vừa lên tầng thì Lục Hương Cầm đi ra, không thấy Lục Huyền Lâm đâu, trong lòng bà ta lập tức nổi nóng: “Ba, ba sao không giữ Lục Huyền Lâm lại?”
“Là ba bảo nó lên tầng, dù sao con nói, Lục Huyền Lâm cũng không nghe.”
Muốn nghe sớm đã nghe rồi, cần thiết tốn nước bọt sao?
“Ba, vậy ba nói thay con đi! Con đã hỏi luật sư rồi, ít nhất cũng phải 15 năm, lẽ nào ba thật sự nhẫn tâm để Dĩ Mai mấy chục năm tiếp theo phải sống trong tù sao?”
Lục Hương Cầm nói rồi lại khóc, tuy Lục Dĩ Mai không phải là con gái ruột của bà ta, nhưng bà ta đã chăm sóc mấy chục năm mà!
Từ sau khi mẹ của Lục Dĩ Mai qua đời, ba cũng mặc kệ nó, luôn xa cách, là một thành viên của nhà họ Lục, một năm lại không gặp được mấy lần.
Ngay cả bên ngoài cũng sắp không biết người như này rồi.
Nếu không phải chuyện này quá nghiêm trọng, chỉ sợ cũng sẽ không quay về! Cho dù quay về, cũng vô dụng, ngay cả con gái của mình cũng không giúp cầu xin.
Lục Hương Cầm rất thương Lục Dĩ Mai, cho dù ba mẹ mình như vậy, cũng luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, không muốn gây bất cứ phiền phức gì cho bà ta!
Danh Sách Chương: