“Tịch, sao người xấu có thể viết hai chữ người xấu ở trên mặt được chứ?” Lý Tang Du ôm lấy Lý Tịch, nhẹ nhàng sờ cái mũi nhỏ của cô bé.
“Tịch nghe lời ba mẹ, sau này không được nói chuyện với người lạ.”
“Cái này thì đúng rồi, bé cưng của ba là thông minh nhất.” Thái Vũ Hàng giơ ngón tay với người ngồi ở phía sau, nếu không phải anh ta đang lái xe, chắc chắn sẽ hung hăng hôn cô bé một ngụm.
Chỉ có Lý Mộ đang nhìn ra ngoài, cái chú ngày hôm đó mang đến cho cậu bé một cảm giác rất kỳ lạ, lần đầu tiên gặp nhau lại có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu. Cậu bé đã ở bên cạnh Thái Vũ Hàng từ lúc nhỏ, nhưng mà chưa bao giờ có cảm giác đó.
Cảm giác mà chú ấy mang đến cho cậu bé, cùng với cảm giác mà mẹ mang đến là hoàn toàn giống nhau.
Trên đường trở về, trong xe yên tĩnh trở lại, Lý Tịch dựa ở trong ngực Lý Tang Du, đã ngủ thiếp đi, Lý Mộ cũng buồn ngủ rồi.
Thái Vũ Hàng đang lái xe, anh ta rất thích loại cảm giác này, đây giống như là một gia đình bốn người hạnh phúc.
...
Ngày hôm sau.
Bởi vì là cuối tuần, với lại Thái Vũ Hàng về nhà, thế là cuối tuần này không rảnh rỗi.
Mùa xuân là mùa vui chơi, Thái Vũ Hàng chuẩn bị cơm trưa cho chuyến đi đến vùng ngoại ô, bốn người bọn họ đi chơi xuân một ngày.
Núi Hương Ly là nơi có phong cảnh đẹp nhất ở thành phố C, phía dưới chân núi có cây cối tươi tốt, có một mảng cỏ tự nhiên rất to, đứng trên bãi cỏ, có thể phóng tầm mắt nhìn đất liền bao la rộng lớn.
Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng ngồi trên tấm thảm, nhìn Lý Tịch đang nhảy nhảy nhót nhót trên cỏ, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Lý Mộ thì ngồi bên cạnh bọn họ, một bộ dạng như ông cụ non.
Điểm này khiến Lý Tang Du cảm thấy rất bất đắc dĩ, đều cùng một mẹ sinh ra, nhưng mà tính cách lại hoàn toàn khác biệt.
“Em muốn trở về thành phố A một chuyến.”
Thái Vũ Hàng ngẩn người.
Sắc mặt Lý Tang Du rất bình tĩnh: “Hai hôm nữa là ngày giỗ của mẹ em, huống hồ gì đã bốn năm rồi em không về thắp nhang cho ba mình, em là con gái của bọn họ, là đứa con gái duy nhất, không thể không đi được.”
Nghe vậy, Thái Vũ Hàng âm thầm thở phào một hơi, chỉ cần không phải là cô trở về thành phố A vì người đàn ông kia là được, anh ta không lo lắng: “Để anh đi chung với em.”
Lý Tang Du lắc đầu: “Lần này em trở về, dự định chỉ dẫn theo Mộ, Tịch ở lại cho anh chăm sóc, một mình em dẫn theo hai đứa nhỏ không tiện.”
“Nhưng mà anh không an lòng để một mình em dẫn con đi đến thành phố A.” Thái Vũ Hàng thật sự không yên lòng.
Thành phố A đối với Lý Tang Du mà nói, đó chính là đầm rồng hang hổ, cho dù là nhà họ Lục hay là nhà họ Trịnh, đều không phải là loại người lương thiện, cô mà gặp phải ai đó của bất cứ nhà nào thì năng lực phản kháng đều không có.
Thấy Thái Vũ Hàng lo lắng như thế, còn Lý Tang Du thì khá thoải mái: “Không cần phải lo lắng cho em, em sẽ không để cho bọn họ biết em, đặc biệt nhất là nhà họ Lục. Chính là vì Mộ, em cũng sẽ không để mình lộ mặt, chờ em dẫn Mộ đi gặp ông ngoại bà ngoại của nó xong, bọn em lập tức trở về, không chậm trễ một chút nào.”
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng nhị gì hết, dựa vào độ nổi tiếng hiện tại của anh, đi đến đâu cũng có người nhận ra, anh đi theo bọn em là muốn tất cả mọi người chú ý bọn em có đúng không? Đến lúc đó, tất cả các tin tức sốt dẻo nhất bên phía truyền thông, không chỉ có Lý Tang Du đã sống lại, mà còn là Thái Vũ Hàng lén lút kết hôn sinh con, hai tin tức lớn như thế này, chắc chắn sẽ rất chói mắt.”
Lý luận này làm Thái Vũ Hàng nghẹn họng không thể trả lời.
“Sao nào, có đi nữa không?”
“...”
Đi được à? Đương nhiên là không thể đi rồi, Lý Tang Du trở về, chỉ cần không gặp người quen thì chắc chắn không có việc gì. Nhưng mà nếu như anh ta đi, cho dù là gặp người quen hay là người lạ, chắc chắn 100% sẽ bị người ta nhận ra, còn làm liên lụy đến cô.
Hào quang của minh tinh rất lóa mắt, đồng thời cũng không có cách nào tránh khỏi phiền phức.
Thấy Thái Vũ Hàng đã bị mình thuyết phục, Lý Tang Du lộ ra nụ cười chiến thắng: “Vậy quyết định như thế đi.”
Anh ta có thể nói không được à?
Hai người lớn vẫn luôn nói chuyện, nhưng mà không có ai chú ý tới Lý Mộ ở một bên.
Nhà họ Lục, cái đầu nho nhỏ nhớ kỹ cái tên này.
Còn Lý Tịch thì một mình chơi đồ ở cách đó không xa, lại hoàn toàn không biết cái gì.
...
Sau khi đặt vé máy bay xong xuôi, cuối cùng cũng đã đến thời gian Lý Tang Du dẫn theo Lý Mộ xuất phát. Sáng sớm, Thái Vũ Hàng lại bận rộn làm bữa sáng trong nhà bếp.
Lý Mộ dậy sớm hơn Lý Tang Du, rửa mặt xong xuôi, lại yên tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhìn Thái Vũ Hàng đang bận rộn.
“Chú ơi, chào buổi sáng.” Lý Mộ lễ phép chào hỏi.
Khí chất quý ông trên người Lý Mộ không phù hợp với độ tuổi của cậu bé, cho dù là cử chỉ hai lời nói, hay là trong lúc phất tay, đều có một loại phong thái ưu nhã, đó giống như là bẩm sinh, không có người nào dạy bảo, bản thân cậu bé tự biết.
“Chào buổi sáng, Mộ.” Mỗi lần Lý Mộ chào hỏi, Thái Vũ Hàng anh ta đều vô cùng vui vẻ: “Có đói bụng không, sắp làm xong rồi này.”
Một mùi thơm nức mũi truyền đến từ phòng bếp, Lý Mộ không nhịn được mà hít hít mũi: “Chú ơi, chú với mẹ đều là người lớn, tại sao chú nấu ăn ngon như thế, còn mẹ lại nấu ăn dở như thế.”
Thái Vũ Hàng không nhớ là mình đã trả lời câu hỏi này cho Lý Tịch biết bao nhiêu lần, nhưng mà đã là lần đầu tiên anh ta trả lời Lý Mộ, đối mặt với Lý Mộ thành thục hiểu chuyện, câu trả lời của Thái Vũ Hàng sẽ đi theo hướng trưởng thành hơn, không thể dùng cách dỗ dành Lý Tịch để dỗ dành Lý Mộ.
“Đó là bởi vì từ lúc nhỏ mẹ của con đã được ông ngoại, bà ngoại con cưng chiều như là một cô công chúa, con đã nhìn thấy công chúa nấu ăn bao giờ chưa? Cho nên, lúc cô ấy rời khỏi ông ngoại và bà ngoại con, ba tiếp nhận nhiệm vụ tiếp tục yêu thương cô ấy.” Thái Vũ Hàng nói xong, lại nhướng nhướng lông mày với Lý Mộ.
“Chú ơi, chú yêu mẹ lắm đúng không?”
Ở trước mặt Lý Mộ, Thái Vũ Hàng không hề né tránh chút nào, anh ta nhẹ gật đầu: “Yêu chứ, đã yêu nhiều năm rồi.”
“Nếu như chú kết hôn với mẹ, cháu sẽ nhận chú.”
Lời này khiến Thái Vũ Hàng bất ngờ, Lý Mộ chưa từng gọi anh ta là ba, anh ta vẫn cho rằng Lý Mộ không chấp nhận anh ta, không ngờ tới là đứa nhỏ này đột nhiên lại thốt lên một câu như thế.
“Mộ thật sự nghĩ như vậy hả?”
Lý Mộ gật đầu: “Cháu hi vọng là mỗi ngày mẹ đều có thể vui vẻ.”
Một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi mà đã có thể quan sát nội tâm, tình cảm của mẹ mình, đây chính là điều mà Thái Vũ Hàng chưa chắc có thể làm được.
Nếu như không phải bây giờ hai tay của anh ta toàn là dầu mỡ, chắc chắn anh ta sẽ ôm Lý Mộ lên rồi xoay mấy vòng. Qua nhiều năm như thế, rốt cuộc lúc này nỗi lo trong lòng anh ta đã hoàn toàn được buông bỏ, chỉ vì Lý Mộ đồng ý.
“Mộ, con có biết không, ba thường xuyên tưởng tượng có một ngày ba có thể nắm tay mẹ con, đứng đối diện mục sư, nghe lời chúc phúc của ông ấy, trao đổi nhẫn cưới cho nhau, hát khúc hát của buổi hôn lễ đẹp nhất vào thời khắc đó.” Thái Vũ Hàng nói với vẻ mặt khao khát, hoàn toàn quên mất Lý Mộ chỉ là một đứa nhỏ.
“Vậy tại sao chú lại không chịu cầu hôn với mẹ?” Không nghĩ tới là Lý Mộ lại nghe hiểu.
“Chuyện này...” Thái Vũ Hàng nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Anh ta không muốn à?
Đương nhiên là muốn rồi!
Chỉ là bây giờ anh ta không dám chắc chắn suy nghĩ của Lý Tang Du, tùy tiện cầu hôn, ngược lại sẽ hù cô chạy mất.
“... ba
rất hưởng thụ cuộc sống cùng với mọi người, nhưng hiện tại ba muốn đợi đến ngày mẹ con đồng ý gả cho ba.”
Có lẽ là ngay cả Thái Vũ Hàng cũng không phát hiện, anh ta không còn là một kẻ đần độn của trước kia, không còn là một Lâm Bách Thần đối với tình yêu, đối với người mình yêu vẫn luôn cố chấp giữ chặt không buông tay. Anh ta đã học được cách chờ đợi, học được cách nhẫn nại, như vậy mới có được một cuộc sống hòa bình ấm áp với Lý Tang Du như hiện tại.
Người đã từng chết vì tình yêu một lần, nếu như không có hận thì sẽ càng bao dung hơn.
Danh Sách Chương: