Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn mặt mũi tràn đầy chán nản của mình, Lý Tang Du cảm thấy mình có thể làm một vị thần thất vọng.

Rửa xong rốt cục cũng có chút tinh thần, cô trở lại chỗ ngồi dùng tốc độ nhanh nhất gõ một lá thư từ chức, ra khỏi phòng tài liệu.

Cô chân trước vừa rời đi, người ở phòng tài liệu đã bắt đầu tám chuyện:

“Có phát hiện Lý Tang Du kỳ kỳ hay không?”

“Quần áo trên người cô ta vẫn là bộ ngày hôm qua, ngay cả áo bên trong cũng không đổi, cái này không giống phong cách bình thường của cô ta.”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy, tất chân hôm qua bị tôi không cẩn thận làm dính một chút mực in, hôm nay vẫn còn, rõ ràng chưa thay.”

Nhìn giống như cổ cũng có vấn đề.

“Nghe nói tối hôm qua cô ta đi tìm Thái Vũ Hàng, có phải tối hôm qua quá kịch liệt không, làm gãy cổ luôn rồi......”

“Nhất định đúng á, bây giờ không thu hoạch gì ở tổng giám đốc nữa, còn không phải lại tìm mục tiêu để bám vào à, tôi hoài nghi Thái Vũ Hàng người ta có thể nhìn trúng cô ta sao?”

“Đàn ông bây giờ, đưa đến miệng làm sao có thể không muốn...”

“Tổng, tổng giám đốc...” Triệu Nguyệt Sương vừa muốn ngăn cản những bà tám này thì đột nhiên, chẳng biết Lục Huyền Lâm xuất hiện ở phòng tài liệu từ lúc nào, dọa đến ngay cả tiếng nói chuyện cũng im bặt.

Tất cả mọi người lập tức đổi sắc mặt, ai cũng không dám nói tiếp.

Cho dù là người đã bị tổng giám đốc chơi qua, nhưng nghe được cô nhanh như vậy đã ngoại tình với người đàn ông khác, ai cũng sẽ tức giận thôi.

Cộng thêm tổng giám đốc lần trước có nói, không thích nhân viên buôn chuyện sau lưng.

Hôm nay bị bắt tại trận, lần này hay rồi, họa từ miệng mà ra, toàn bộ người của phòng tài liệu không xong rồi, xem ra đều phải cuốn gói rời đi.

Sắc mặt Lục Huyền Lâm lúc này rất đen, có thể so sánh với Bao công: “Tại sao không nói nữa?”

“Tổng giám đốc, chúng tôi biết, biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Lục Huyền Lâm lúc này ngược lại không giáo huấn, thản nhiên nói: “Lặp lại điều vừa nói lần nữa.”

Ai dám nói?

Ai cũng không dám!

“Không nói thì đuổi việc!” Lời nói Lục Huyền Lâm thay đổi, cao giọng.

Cái gì?

Đây là tình huống gì vậy?

Nói hay là không?

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng có một người thận trọng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, ngài thật muốn nghe?”

“Ừ!”

“Cái đó, cái này thật không phải chúng ta nói mò, nhóm trưởng Lý tối hôm qua nói muốn đi tìm Thái Vũ Hàng, sau đó sáng nay chúng tôi thấy quần áo cô ấy y chang hôm qua, cổ còn bị sai, cái này......”

Trên mặt Lục Huyền Lâm bốc lên ý lạnh, đốt ngón tay nắm chặt trắng bệch, không nói câu nào xoay người rời đi.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn, trong lòng của mỗi người đều đang đánh trống.

......

Lý Tang Du bị đẩy ra, kinh ngạc đứng ở ngoài cửa bộ phận nhân sự nhìn thư từ chức trong tay.

Cô bị từ chối rồi!

Trong đầu còn vang vọng lời nói của người ở bộ phận nhân sự: “Lý Tang Du, chúng tôi không quản chuyện cô từ chức được, tổng giám đốc tự mình phê chuẩn, cô đi tìm tổng giám đốc đi.”

Ôi, Lục Huyền Lâm, anh đây là cố ý?

Phút cuối cùng phút cuối cùng còn muốn chỉnh cô!

Đi thì đi, cửa này luôn luôn muốn qua.

Lý Tang Du ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Dù sao là một lần cuối cùng vào văn phòng tổng giám đốc, Lý Tang Du không gõ, cứ đẩy cửa vào.

Lục Huyền Lâm đang đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh thành phố bên ngoài từ tầng cao nhất.

“Tổng giám đốc Lục, tôi đến từ chức.” Cô nói với bóng lưng của anh.

Đối phương không có phản ứng.

“Tôi không mời được Thái Vũ Hàng cùng Nhã Kỳ, không cách nào thực hiện lời hứa của mình, cho nên tôi...”

Dáng người thon dài từ từ quay lại, ánh mắt có sát ý rất nặng.

Lý Tang Du nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng.

“Gan càng ngày càng lớn, dám qua đêm ở nhà người đàn ông khác.”

“Cái này...”

Kia là không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Nhưng như vậy cô có thể nói sao?

Đánh chết cũng không thể!

“Tôi là vì công việc.”

“Người đâu?”

“Tôi thất bại!”

Lục Huyền Lâm một tay nắm cằm của cô, nâng đầu cô, ngọn lửa trong mắt cháy lên: “Đây chính là công việc mà cô nói?”

Nếu bình thường cô nhất định sẽ hất đầu tránh thoát sự khống chế của anh, nhưng hôm nay cổ của cô mảy may không cử động được: “Cho nên tôi đến từ chức.”

“Muốn bỏ đi? Ném cục diện rối rắm cho tôi? Lý Tang Du, cô cũng quá thông minh. Cô lại để cho tôi thấy được trái tim ti tiện của cô.”

Kệ anh nói gì thì nói, Lý Tang Du cũng không muốn phản bác.

“Cô là phụ nữ có chồng, còn đi quyến rũ đàn ông, tôi thật không biết Lý Tang Du cô còn có mặt vô sỉ thấp hèn như vậy.”

“Tôi vô sỉ thấp hèn anh không phải đã sớm biết sao?” Bị kích động tức giận Lý Tang Du tức nước vỡ bờ luôn.

Dù sao trong mắt anh, cô từ đầu đến cuối đều là phụ nữ không biết xấu hổ.

Ngọn lửa trong mắt Lục Huyền Lâm cháy lên, lập tức một tay ôm eo cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh mang theo trừng phạt, từ môi của cô một đường mà xuống, ấm áp có, đau đớn cũng có.

Anh vậy mà cắn cô! Nhất là trên cổ.

Đáng chết, cô không cử động được, chỉ có thể mặc cho anh làm càn.

Hôm nay, anh giữ chặt cái cổ bị sái sau gáy của cô.

Chẳng lẽ anh nhìn ra cổ của cô có vấn đề?

Không thể!

Không biết qua bao lâu, eo được thả lỏng, Lục Huyền Lâm buông cô ra.

Lý Tang Du còn không kịp phản ứng, nghe được anh nói một câu: “Cút!”

Cô sững sờ ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, luôn cảm giác trên cổ đau, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, lập tức lên cơn giận dữ.

Trên cổ có lít nha lít nhít dấu răng, cái này khiến cô làm sao ra ngoài gặp người ta?

Anh cố ý!

Làm sao bây giờ?

Cô như này từ tầng cao nhất về đến phòng tài liệu, lại gây nên một trận sóng to gió lớn cho xem.

Được lắm Lục Huyền Lâm, xem như anh lợi hại!

Đành bó tay, Lý Tang Du đành phải vào phòng vệ sinh, dùng giấy vệ sinh làm khăn quàng cổ quấn lấy cổ chặt nhất có thể mới tiến vào thang máy.

Tiến vào phòng tài liệu, ‘vật trang trí’ trên cổ cô lập tức làm tất cả mọi người chú ý.

“Khụ, nhìn cái gì? Tôi bôi thuốc, để tránh bay hơi.” Lý Tang Du lo lắng từ lấy trong ngăn kéo một chiếc khăn tơ, lại vào phòng vệ sinh lần nữa đổi xong mới ngồi vào bàn làm việc.

Nhìn lá thư từ chức gửi đi không thành mà ngẩn người.

Bị đôi mắt sắc của Triệu Nguyệt Sương liếc thấy, đi tới kinh ngạc nói: “Nhóm trưởng, cô muốn từ chức? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Rau hẹ xào hành tây!”

“Hả?”

Mắt thấy sắp tới giờ rồi, đã từ chức không xong, cũng chỉ có thể kiên trì làm tiếp: “Bây giờ tình hình sao rồi?”

Thấy Lý Tang Du hỏi chuyện công ty, trái tim Triệu Nguyệt Sương cuối cùng cũng có chỗ dựa, bận bịu đáp: “Fan hâm mộ Thái Vũ Hàng cùng Mộ Nhã Kỳ đã ngồi đầy hiện trường, bởi vì tối hôm qua không thấy người, tâm trạng fan hâm mộ đều không tốt, hôm nay hai người bọn họ nếu không xuất hiện, sẽ loạn mất.”

“Tôi đi xem một chút.” Lý Tang Du đứng lên đi đến hội trường.

Một câu: Tạm thời hủy bỏ! Tựa như ngòi dẫn nổ của một quả bom, đám fan hâm mộ đợi đã hai ngày lập tức điên cuồng, nhao nhao vọt về phía sân khấu, vừa xông lên vừa ném đồ đạc, trong lúc nhất thời fan hâm mộ nâng bảng hiệu, nhấc ghế, bình nước, bánh mì ném về phía Lý Tang Du, chỉ thiếu trứng thối thôi.

Nếu không phải có hàng bảo vệ phía trước ngăn lại các fan hâm mộ này, chỉ sợ Lý Tang Du sớm đã trở thành một đống thịt nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK