Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Y tá nghe thấy cô thì thầm, nói xen vào: “Kể ra thì cô Lâm này đúng là may mắn thật đấy, lại được quý nhân giúp đỡ. Đó đúng là một người tốt!”
Người tốt?
Lý Tang Du đang muốn hỏi tiếp thì đột nhiên cửa mở ra.
Người mở cửa đúng là mẹ Lâm.
Lý Tang Du đang định mở miệng thì mẹ Lâm đã lạnh lùng lên tiếng trước: “Cô y tá, chúng tôi không ở đây nữa.”
Cái gì?
Lý Tang Du và y tá cùng ngẩn ra, xảy ra chuyện gì vậy?
“Hừ, dù nhà họ Lâm chúng tôi có nghèo cũng không cần mợ chủ thương hại.” Mẹ Lâm cười nhạt, rõ ràng là bà đã hiểu lầm gì đó.
Lý Tang Du nhanh chóng xua tay: “Dì Lâm, dì hiểu lầm rồi, cháu không hề biết chuyện Lâm Hân bị thương nằm viện. Thật sự không phải là cháu trả tiền viện phí đâu ạ.”
“Tôi dựa vào đâu mà tin lời mợ. Nói tóm lại, chúng tôi không ở đây nữa, cũng xin sau này mợ tránh xa tôi và Lâm Hân ra. Dù chúng tôi cùng đường cũng không cần một đồng của cô.” Mẹ Lâm nói rất kiên quyết: “Cô y tá, tôi đi làm thủ tục xuất viện.”
Y tá khó xử nhìn mẹ Lâm, lo lắng nói: “Dì à, vết thương của con gái dì vẫn chưa lành hẳn, dì làm vậy... Có hơi không thích hợp.”
Lý Tang Du nói: “Dì à, dì hiểu lầm thật rồi, cháu thật sự không hiểu gì về chuyện này cả. Không tin dì có thể hỏi cô y tá này, cháu cũng vừa mới nghe cô ấy nói Lâm Hân bị thương thôi.”
Lý Tang Du cảm thấy nếu như cứ giải thích như vậy thì chỉ càng bôi càng đen mà thôi.
Tuy rằng cô cũng tình nguyện trả khoản tiền này cho họ, nhưng cô biết tính tình của mẹ Lâm, nên sẽ không chạm vào vảy ngược của bà.
Có điều, bây giờ chuyện mà Lý Tang Du lo lắng hơn là, việc điều trị của Lâm Hân sẽ bị chậm trễ vì sự xuất hiện của cô.
Mẹ Lâm còn đang định nói gì nữa, cô y tá đã lên tiếng giải thích cho Lý Tang Du: “Dì à, lần này dì hiểu lầm cô này thật rồi. Cô ấy vừa mới tới không biết gì cả, lúc nãy còn đang trao đổi việc này với tôi đấy.”
Tuy rằng cô y tá không quan tâm đến vấn đề giữa Lý Tang Du và mẹ Lâm cho lắm, nhưng thông qua tiếp xúc lúc nãy, cô ta cảm thấy Lý Tang Du cũng không phải người ngang ngược. Bà mẹ này cũng vì quá sốt ruột cho con gái nên nói năng không biết nặng nhẹ. Vì thế cô ta không nhịn được giải thích vài câu cho Lý Tang Du.
“Người trả tiền viện phí cho hai người là một người đàn ông. Tôi có thể chắc chắn với hai người về điều này.” Y tá nói.
Mẹ Lâm nửa tin nửa ngờ: “Là một người đàn ông?” Là ai cơ chứ?
Lý Tang Du cũng mặc kệ là ai, bây giờ cô cũng không có tư cách gì đứng đây nói chuyện với bọn họ nữa. Từ ánh mắt lạnh nhạt của mẹ Lâm, cô có thể nhìn ra bà rất không chào đón mình, Lý Tang Du đành phải biết điều rời khỏi đây.
Cẩn thận như Lý Tang Du, sau khi ra khỏi đó cũng không vội vàng bỏ đi, mà ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Quả nhiên, chờ sau khi mẹ Lâm đi rồi, y tá cũng đi ra. Lý Tang Du bước tới ngăn cô ta: “Cô y tá, người đàn ông lúc nãy cô nói tên là gì?”
Y tá trông dáng vẻ Lý Tang Du như thể nếu mình không nói thì sẽ quấn lấy không buông, đành phải nói cho cô biết: “Tên thì tôi không biết, nhưng mặt mũi rất thanh tú, đeo mắt kính.”
Mặt mũi thanh tú, người đàn ông đeo kính?
Lý Tang Du lục lọi trong đầu, dựa theo manh mối tìm được mấy người. Cô lấy di động ra lên mạng tra, cuối cùng khoá chặt một mục tiêu. Đó là Tiền Nhất Triết, người đàn ông bên cạnh Thái Vũ Hàng.
Cô đưa hình cho y tá nhận diện: “Có phải người này không?”
Y tá liếc mắt một cái đã nhận ra: “Đúng thế! Chính là người này.” Cô ta nhìn màn hình đầy si mê: “Kiểu đàn ông vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền này thật sự để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Nhất là lúc Lâm Hân được đưa tới, anh ta nói một câu “tôi sẽ chịu hết toàn bộ chi phí thuốc men”, đúng là vừa bá đạo lại vừa dịu dàng.”
Lý Tang Du không quan tâm vẻ mê trai của cô y tá, trong lòng đang suy nghĩ rốt cuộc Tiền Nhất Triết có mục đích gì? Sao anh ta lại quen Lâm Hân?
Y tá đột nhiên nói: “Đúng rồi, cô tuyệt đối đừng nói cho dì ấy nghe nhé, là anh kia đã dặn đi dặn lại rằng không được nói ra đấy.”
Lý Tang Du gật đầu đồng ý.
Sau khi Lý Tang Du đã biết người kia chính là Tiền Nhất Triết, cô tạm thời gác lại nghi ngờ trong lòng. Bởi vì bây giờ cô còn có chuyện quan trọng khác phải làm, cho nên chỉ có thể rời khỏi bệnh viện trước.
Sắp đến giờ hẹn rồi, Lý Tang Du không dám nấn ná thêm nữa, sợ trên đường kẹt xe này nọ nên đi sớm.
Nhưng không ngờ Thời Nhiên Phong cũng đến chỗ hẹn sớm, chỉ muộn hơn Lý Tang Du mười lăm phút. Lý Tang Du không khỏi nghĩ hai người đúng là hiểu ý nhau mà.
Thời Nhiên Phong thân thiết chào hỏi cô: “Cô Lý.”
Lý Tang Du hơi áy náy: “Ngại quá, để anh Thời phải bớt thời gian bận rộn, làm tôi áy náy quá.”
Vì suy xét cho thời gian và thói quen dùng cơm của Thời Nhiên Phong, Lý Tang Du đã cố ý chọn nhà hàng Tây cách câu lạc bộ Hoa Đào không xa.
“Đâu có, dù cô Lý không hẹn thì tôi cũng phải đi ăn cơm mà.” Thời Nhiên Phong ngồi xuống đối diện cô, mỉm cười trả lời.
Anh ta tươi cười rất thân thiết, bỗng chốc làm Lý Tang Du bớt căng thẳng hơn nhiều.
Nhân viên phục vụ đi tới lịch sự hỏi: “Cô Lý, xin hỏi có thể bê thức ăn lên chưa?”
Trước khi tới Lý Tang Du đã tra thử thực đơn trên mạng, âm thầm ghi nhớ vài món được cho là nổi tiếng nhất tiệm, cho nên vừa đến đã dặn nhà bếp chuẩn bị.
“Được rồi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Lý Tang Du nói với Thời Nhiên Phong: “Tôi lo lúc anh đến sẽ đói, cho nên đã tự làm chủ chọn trước vài món, hy vọng anh không để ý.”
Lý Tang Du suy nghĩ, tuy rằng cô có lòng mời Thời Nhiên Phong ăn một bữa thịnh soạn, nhưng ngặt nỗi ví tiền cô lại trống rỗng. Để thể hiện được thành ý của mình mà không đến mức vét sạch túi tiền, cô đành phải ra “kế mọn” này. Nhưng cô lại nghĩ món tủ của quán này cũng không tệ, rất có tay nghề, vì thế một chút áy náy trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Đồ ăn được đưa lên nhanh chóng, sau khi Thời Nhiên Phong nếm thử, hài lòng bình luận: “Cách trình bày khá bắt mắt, hương vị cũng rất ngon.”
Nhà hàng Tây này mang đồ ăn lên theo thứ tự chính xác của phương Tây. Lúc đầu Lý Tang Du chỉ chọn vài món khai vị, sau đó giao mấy món chính tiếp theo do Thời Nhiên Phong quyết định.
Nhưng Thời Nhiên Phong lại không cầm thực đơn, thậm chí cũng không nhìn lấy một cái.
Lý Tang Du nghĩ, chẳng lẽ không có món nào hợp khẩu vị anh ta à?
Điều khiến Lý Tang Du không ngờ tới chính là, nhân viên phục vụ bỗng dọn lên mấy đĩa thức ăn mà trước nay Lý Tang Du cũng chỉ nghe tên còn chưa biết vị.
Lý Tang Du nghẹn họng nhìn trừng trừng, ấp úng nói: “Ngại quá, hình như chúng tôi không gọi mấy món này.”
Cô chỉ gọi những món nổi tiếng là “hàng ngon giá rẻ” mà thôi.
Nhân viên phục vụ cũng cảm thấy khó hiểu, lấy số đơn ra thì thấy chính xác: “Cô Lý, mấy món này đúng rồi ạ, là do anh đây chọn.”
Thời Nhiên Phong nhẹ nhàng nói: “Đúng là của bàn này, cảm ơn.”
Lý Tang Du nhìn Thời Nhiên Phong với vẻ mặt mờ mịt.
Danh Sách Chương: