Lục Nghiên Tịch cứ nhìn Tư Bác Văn như vậy rồi mở miệng.
"Bác Văn, cứ coi như là vì em, tha cho Hoắc Thị đi."
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng có chút không đành lòng.
Anh mím môi một chút: "Được.”
"Lúc này anh coi như là nể mặt em, anh sẽ tha cho Hoắc Thị nhưng nếu lần sau bọn họ vẫn đối xử với em như vậy, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ nữa."
Quả thật, Hoắc Vũ Khải vẫn luôn giúp đỡ Lục Nghiên Tịch.
Anh làm như vậy coi như là giúp Lục Nghiên Tịch trả lại ân huệ này. Anh muốn nói cho Hoắc Vũ Khải biết, sau này ngày ngày đã có Tư Bác Văn bầu bạn bên cạnh Lục Nghiên Tịch, không cần anh ta nữa.
Suy nghĩ một chút, Tư Bác Văn trực tiếp gật đầu đáp lại.
"Được rồi, anh đã hứa với em rồi, em cũng đừng buồn thiu như vậy nữa."
Tư Bác Văn giơ tay xoa đầu Lục Nghiên Tịch, dịu dàng nói.
Nhìn dáng vẻ không vui của Lục Nghiên Tịch, trong lòng anh cũng sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Nghe được lời hứa của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch mở to hai mắt, hơi ngạc nhiên.
"Thật sao?"
"Anh thật sự hứa với em ư?"
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Lục Nghiên Tịch tràn đầy xúc động không giấu được, còn có cả mừng rỡ.
"Bác Văn à, em biết anh là người tốt nhất mà."
Cô mỉm cười, mở miệng khen anh.
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn thấy có chút buồn cười.
"Anh không đối tốt với em thì còn có thể đối tốt với ai được đây. Người phụ nữ này thật sự quá ngu ngốc mà."
“Được rồi, ăn chút gì đi.”
Nói xong, Tư Bác Văn liền gọi người chuẩn bị đưa đồ ăn qua.
Thật ra Lục Nghiên Tịch đang định từ chối không muốn ăn, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn nên đành coi như không có gì.
Tư Bác Văn cố ý giữ vẻ mặt "Nếu em không ăn thì đừng trách anh huỷ bỏ lời vừa rồi.”.
Cô gái nhỏ này thì hay rồi, cả ngày chỉ quan tâm chuyện của người khác, không hề chú ý đến cơ thể của mình.
Cứ không chịu ăn cơm như vậy, đến lúc đó bị đói đến xỉu thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, Tư Bác Văn không khỏi thở dài.
Thấy ý của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Được, em ăn, em ăn là được chứ gì?”
Không phải chỉ là ăn tối thôi sao?
Cô chỉ cần ăn là được rồi.
Chỉ có điều vừa nuốt xuống, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy trong dạ dày có thứ gì đó bị trào lên, có chút không thoải mái, cứ như vậy nôn hết thức ăn ra ngoài.
"Không sao chứ?"
Tư Bác Văn giơ tay, cầm lấy khăn giấy vội vàng lau khóe miệng Lục Nghiên Tịch, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Sao gần đây em lại hay nôn quá vậy?"
Lục Nghiên Tịch lắc đầu: "Em cũng không biết.”
Gần đây vừa nhìn thấy đồ ăn và dầu mỡ thì cô hoàn toàn không ăn nổi nữa.
"Trước tiên để em nghỉ ngơi một lát đi."
Nói xong, Lục Nghiên Tịch thuận thế tựa lên giường, chuẩn bị chợp mắt một chút.
“Được!”
Phía bên Hoắc Thị.
Hoắc Vũ Khải đi từ trong nhà ra, việc đầu tiên là đi thẳng tới Hoắc Thị.
Phải biết rằng, lúc trước tình huống của Hoắc Thị đã khó khăn rồi, mà cũng không biết mấy ngày nay khi anh ta không có ở đây thì có xảy ra thêm chuyện gì không nữa.
Nếu như còn nghiêm trọng hơn thì phải làm sao đây?
Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Khải không khỏi nhíu mày, dần trở nên nghiêm túc.
Vừa đi tới cửa, trợ lý lập tức đi ra nghênh đón.
"Tổng giám đốc Hoắc, anh đến rồi à?"
Hoắc Vũ Khải gật đầu: "Ừ, đến rồi.”
"Anh đưa biểu đồ phân tích dữ liệu tình hình của công ty mấy ngày nay cho tôi xem."
Hoắc Vũ Khải hít sâu một hơi, dường như đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, cùng lắm thì dù cho có tệ hơn thì cũng không còn gì tệ hơn bây giờ được nữa.
Lúc này, nhất định không thể xảy ra thêm bất kỳ chuyện nào nữa.
"Vâng."
Trợ lý gật đầu, bắt đầu chuẩn bị tài liệu trên tay mình, sau khi chuẩn bị xong thì đưa toàn bộ cho Hoắc Vũ Khải.
"Tổng giám đốc Hoắc, đây chính là tình huống mấy ngày nay trong công ty, anh xem trước đi."
"Nếu có vấn đề gì thì chỉ ra cho chúng tôi biết."
Hoắc Vũ Khải gật đầu, giơ tay nhận lấy.
Anh ta rũ mắt, bắt đầu nghiêm túc đánh giá.
Nhìn thấy biểu đồ phân tích dữ liệu mấy ngày nay, so sánh với mấy ngày trước. Trong thoáng chốc ánh mắt Hoắc Vũ Khải không khỏi trào dâng một tia vui mừng.
"Đây, đây là chuyện gì?"
Chỉ thấy số liệu của mấy ngày ngay trên tài liệu đang không ngừng tăng lên, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, dường như tình trạng của công ty đang nhanh chóng quay trở lại như trước kia.
"Những số liệu này anh không nhầm đúng không?"
Hoắc Vũ Khải vẫn có chút không dám tin, không thể tin được điều mình nhìn thấy là thật.
Trợ lý dùng sức gật đầu: "Vâng, không nhầm.”
“Tổng giám đốc Hoắc, tất cả những thứ này đều là số liệu mới nhất mà tôi mới tổng hợp lại, tuyệt đối không thể nào sai sót được."
Nếu như ngay cả chuyện này mà anh ta cũng nhầm lẫn thì anh ta cũng tự nghi ngờ năng lực của mình rồi.
Nghe đến đó, lúc này Hoắc Vũ Khải mới gật đầu theo.
"Ừ, vậy để tôi lại xem lại một chút."
Nói xong, Hoắc Vũ Khải chỉ lên dự án trên tài liệu, lập tức mở miệng.
"Không phải trước đây dự án này bị hủy hợp đồng sao? Sao bây giờ lại đang bắt đầu tiến hành rồi.”
Trợ lý nhìn theo ánh mắt Hoắc Vũ Khải, lập tức mở miệng.
"Tổng giám đốc Hoắc, mấy ngày anh không có ở đây, cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà những công ty trước đó muốn hủy bỏ hợp tác lại nhao nhao gọi điện thoại tới, nói muốn tiếp tục hợp tác với chúng ta."
"Hơn nữa, lúc trước Tư Thị luôn chèn ép chúng ta cũng đã dừng tay, cũng cùng chúng ta bắt đầu lần hợp tác mới."
Nói đến chuyện này, thật ra trong lòng trợ lý cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, thực sự không hiểu được rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Nghe được lời của trợ lý, Hoắc Vũ Khải không khỏi nhíu mày: "Thật ư?”
Mọi chuyện đang êm đẹp, sao tự nhiên Tư Bác Văn lại tha cho anh ta?
Phải biết rằng, dáng vẻ lúc trước của Tư Bác Văn kia là luôn muốn chèn ép anh ta, hiện tại nói buông tay lập tức buông tay khiến anh ta cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng sự thật đúng là như vậy."
Nghe đến đây, ánh mắt Hoắc Vũ Khải càng thêm lạnh lùng.
Anh ta gật đầu: "Được, tôi biết rồi.”
Trợ lý cẩn thận nhìn Hoắc Vũ Khải, lập tức mở miệng.
"Vậy, tổng giám đốc Hoắc, những dự án này anh muốn tạm dừng hay là tiếp tục?"
Lúc trước khi không có Hoắc Vũ Khải ở đây, anh ta tự chủ trương lựa chọn tiếp tục, nếu Hoắc Vũ Khải không muốn thì anh ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng lúc ấy mà đưa ra lựa chọn tiếp tục là biện pháp tốt nhất đối với Hoắc Thị.
Hoắc Vũ Khải lắc đầu: “Không sao đâu.”
Anh ta nhướng mày nhìn trợ lý: "Những dự án hợp tác này cứ tiếp tục làm đi.”
Dù sao đối với Hoắc Thị mà nói thì những đối tác này đều là chẳng những không mất mát gì mà còn có lợi, chi bằng cứ tiếp tục tiến hành như vậy đi.
Về phần Tư Bác Văn thì đến lúc đó rồi nói sau.
Dù sao hiện tại cũng không biết rốt cuộc người đàn ông kia có ý đồ gì với anh ta.
Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, trợ lý vội vàng gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi!”
Nói xong, trợ lý đi thẳng ra ngoài.
Hoắc Vũ Khải càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, không phải mẹ anh ta thật sự đi tìm Tư Bác Văn chứ?
Nếu nói như vậy...
Danh Sách Chương: