Cho đến tận bây giờ, trong lòng Lục Nghiên Tịch vẫn luôn cảm thấy rất biết ơn với Hoắc Vũ Khải.
Chỉ cần cô mở miệng nói với Hoắc Vũ Khải gì đó, dù có là cái gì, Hoắc Vũ Khải cũng nhất định sẽ đáp ứng cho cô.
Chỉ điều này thôi cũng đã khiến trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy vô cùng biết ơn rồi.
“Con bé ngốc nghếch này, nói gì thế?”
Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói lời cảm ơn, Hoắc Vũ Khải không khỏi liếc cô một cái.
Giả vờ như mình đang không vui.
“Từ bao giờ lại khách khí với anh như thế?”
Từ nhỏ đến lớn, trong tim của Hoắc Vũ Khải vẫn luôn có Lục Nghiên Tịch.
Vì vậy, chỉ cần Lục Nghiên Tịch muốn gì, thích gì, anh ta sẽ cho cô bằng mọi cách.
Chưa kể, chẳng qua đây chỉ là một việc nhỏ muốn Hoắc Vũ Khải giúp đỡ thôi.
Hoắc Vũ Khải nhướng mắt, mím khóe môi lại, gương mặt thâm tình nhìn cô.
“Anh không tốt với em thì còn có thể tốt với ai nữa?”
Bị Hoắc Vũ Khải nhìn như vậy, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi khó xử.
Hoắc Vũ Khải còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì Lục Nghiên Tịch đã nhanh chóng ngắt lời.
“Em biết anh đối xử với em tốt nhất mà.”
“Nên anh mới là anh trai tốt của em đó!”
Sao Lục Nghiên Tịch có thể không nhận ra tâm ý của Hoắc Vũ Khải với cô được.
Nhưng bây giờ sao cô có thể nhận được tình cảm như vậy.
Một người sắp chết sao còn tư cách đòi hỏi nhiều như thế.
Lục Nghiên Tịch vừa nói xong, trong nháy mắt, đôi mắt của Hoắc Vũ Khải cũng như hơi mờ đi.
Anh ta cứ vậy nhìn Lục Nghiên Tịch, giọng nói hơi mất mát.
“Nghiên Tịch, chỉ là anh trai thôi sao?”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm.”
Cô không thể nhận nổi tình cảm như vậy, cho nên chỉ có thể như vậy thôi.
Rất lâu sau, Hoắc Vũ Khải mới gật đầu.
“Được thôi, thế thì làm anh trai tốt vậy.”
Chỉ cần có thể ở bên Lục Nghiên Tịch, nhìn cô hạnh phúc thôi.
Không quan trọng là dùng thân phận nào hết.
Sau đó, Hoắc Vũ Khải lại tiếp tục nói với Lục Nghiên Tịch về chuyện tủy xương.
“Nghiên Tịch, vừa rồi anh và bác sĩ chuyên môn có nói chuyện qua. Thật ra thì lúc này, để người bạn kia của em đến đây là tốt nhất.”
“Cần cho cô ấy làm một số kiểm tra toàn diện cơ thể, như vậy mới có thể nâng cao tính chính xác của phạm vi thu thập tủy xương được.”
“Hơn nữa, đã đến lúc này rồi, tốt nhất em nên khuyên người bạn kia bắt đầu chuẩn bị để hóa trị đi, như vậy mới giúp ích cho tình trạng bệnh.”
Hoắc Vũ Khải vừa nói vừa nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch.
“Nếu như bạn của em đồng ý, anh sẽ sắp xếp chuyên gia tốt nhất cho cô ấy.”
Nghe được những lời của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh, bỗng trở nên trầm ngâm.
“Cô ấy bắt buộc phải làm kiểm tra này kia sao?”
Ở nơi Hoắc Vũ Khải không để ý đến, hai bàn tay nhỏ bé của Lục Nghiên Tịch đã đan chặt vào nhau.
“Đúng, làm như vậy sẽ thuận lợi hơn cho việc ghép tủy các thứ, nếu không sẽ lại xảy ra vấn đề như hôm nay.”
Hoắc Vũ Khải gật đầu, tự nói tiếp.
Lục Nghiên Tịch không nói gì, trong đầu chỉ cảm thấy hơi rối bời, không biết nên nói gì cho phải.
Để cô kiểm tra…
Vậy không phải là sẽ bị bại lộ mất rồi sao?
Nếu cô đi đến trước mặt Hoắc Vũ Khải, nói cho Hoắc Vũ Khải biết cô bị bệnh máu trắng…
Không phải đến lúc đó mọi người sẽ đều biết hết sao?
Hơn nữa với tính cách của Hoắc Vũ Khải, vì để cô sống sót, có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.
Cô nhìn Hoắc Vũ Khải rồi nói: “Chuyện này em phải thảo luận với bạn em một chút đã.”
“Nhưng mà, kết quả cụ thể thế nào thì em không thể bảo đảm được.”
Hoắc Vũ Khải gật đầu: “Được.”
“Em hãy cố gắng thuyết phục cô ấy hết sức có thể đi. Dù sao thì bệnh máu trắng cũng không phải chuyện nhỏ, phải suy nghĩ cho cẩn thận.”
“Ừm.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu, đồng ý luôn.
Đột nhiên, Hoắc Vũ Khải như chợt nhớ đến cái gì, anh ta lập tức chuyển chủ đề nói với Lục Nghiên Tịch.
“Nghiên Tịch, lâu rồi em chưa đến nhà của anh đó.”
“Trước kia em thích đến thăm nhà anh nhất mà.”
Nghe Hoắc Vũ Khải nói đến chuyện hồi nhỏ, tâm trạng Lục Nghiên Tịch cũng trở nên thoải mái hơn.
“Ai bảo dì nấu cơm ngon như thế làm gì!”
Trước kia ở gần nhà của Hoắc Vũ Khải, đến thăm gì đó đương nhiên cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng mà bây giờ đúng là đã lâu chưa đến đó rồi.
“Đúng vậy, mẹ anh cứ lải nhải bên tai anh suốt về em, sau em nhớ phải thường xuyên đến chơi đó.”
Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, Lục Nghiên Tịch cũng nhanh chóng gật đầu.
“Được, em biết rồi!”
Lúc này, Lục Nghiên Tịch nâng cổ tay lên nhìn giờ, sau đó lập tức nói.
“Đã muộn thế này rồi sao.”
“Không được, em phải nhanh về thôi.”
Sau khi gia đình xảy ra biến cố lớn như vậy, mẹ cũng không còn giống như trước nữa.
Chỉ cần Lục Nghiên Tịch về nhà muộn, mẹ sẽ vô cùng lo lắng.
Nói xong, Lục Nghiên Tịch đang chuẩn bị xuống xe.
“Vũ Khải, em đi trước đây, hôm nào em lại gặp anh sau.”
Thấy hành động của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải không khỏi bật cười.
“Anh đưa em về!”
“Em quên mất là anh còn có xe sao.”
Nghe thấy Hoắc Vũ Khải nói như vậy, vẻ mặt Lục Nghiên Tịch cũng có chút lúng túng.
“Đúng rồi nhỉ, vừa rồi vội vàng quá nên quên mất.”
“Ngồi vững vào, anh đưa em về.”
Hoắc Vũ Khải không khỏi mỉm cười, giây tiếp theo, chiếc xe lao đi như mũi tên rời cung.
Nhìn Hoắc Vũ Khải định đi lại đường kia theo bản năng, Lục Nghiên Tịch vội vàng ngăn cản.
“Không phải bên này, không phải!”
“Suýt nữa quên mất là em chuyển nhà rồi.”
Lục Nghiên Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật lướt qua.
Đúng lúc có thể thấy được nóc nhà họ Lục trước kia, bỗng chốc Lục Nghiên Tịch lại bắt đầu chìm vào suy nghĩ hỗn độn.
Ba, mẹ…
Trước kia một nhà vui vẻ hạnh phúc sống với nhau là thế cơ mà! Cảnh tượng đó lại hiện lên trong tâm trí Lục Nghiên Tịch. Chí????h chủ, ????ủ bạ???? đọc ch????????g ++ ????RU???? ????RUYỆ????﹒???????? ++
Hoắc Vũ Khải cũng chú ý thấy tâm trạng của Lục Nghiên Tịch thay đổi.
Anh vội vàng mở miệng an ủi.
“Nghiên Tịch, chuyện trước kia đã qua rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
“Tiến về phía trước!”
“Sau này, trong nhà cần giúp gì cứ gọi cho anh là được, ai bảo… Anh là anh trai em chứ.”
Mặc dù Hoắc Vũ Khải không thích nổi cái thân phận này, nhưng có cũng còn hơn không.
Lục Nghiên Tịch gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ an lòng.
“Ừm, cảm ơn anh, Vũ Khải.”
Hai người cứ tán gẫu như vậy, chỉ một lúc sau đã đến nơi.
“Vũ Khải, để em xuống xe ở bên kia là được.”
Hoắc Vũ Khải gật đầu: “Được!”
“Vũ Khải, hay là anh cùng em lên nhà ngồi chút đi.”
Dường như Lục Nghiên Tịch nhớ đến gì đó, nói thẳng với Hoắc Vũ Khải.
Người ta đã đưa mình về rồi, nếu không để Hoắc Vũ Khải vào ngồi một chút thì có vẻ không hay lắm.
Hoắc Vũ Khải cười từ chối: “Không cần đâu, bên anh còn có một chút chuyện ở công ty cần giải quyết nữa.”
“Em mau đi đi.”
“Được, vậy em đi trước đây, tạm biệt nhé.”
Danh Sách Chương: