Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nhiều lần bàn bạc, ông cụ Lục quyết định tự mình đi gặp Lý Tang Du.

Ông ta hiểu tính cách của Lý Tang Du, bất kể hận nhà họ Lục thế nào, cô cũng không giận cá chém thớt lên ông già này.

Lý Tang Du rất kính trọng và coi ông ta như ông nội của mình, vì vậy đây là cách tốt nhất.

“Ba ơi, con hy vọng Tang Du có thể tha thứ cho con, nếu con bé bằng lòng trở về, con sẽ đối xử với nó thật tốt.” Mẹ Lục khóc nức nở nói.

Bây giờ bà ta mới hiểu ra rằng ngay từ đầu mình đã nhìn lầm người, rõ ràng người Lục Huyền Lâm thích là Lý Tang Du, sao lúc trước mình lại tin tưởng Trịnh Uyển Khanh chứ?

Phải chi bà ta hiểu rõ những điều này ngay từ đầu thì tốt biết mấy.

“Mẹ ơi, con mong mẹ chấp nhận Tang Du không phải vì đứa bé mà là vì con người cô ấy.”

Nếu chỉ vì nể mặt cháu trai mà chấp nhận Lý Tang Du thì anh thà rằng cô không trở về.

Cô chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện như vậy.

“Mẹ...”

Lời đến bên môi đột nhiên biến mất, bỗng chốc mẹ Lục không biết nên nói gì.

Ông cụ Lục nhìn thấy dáng vẻ do dự của mẹ Lục thì lắc đầu.

“Huyền Lâm à, chúng ta đi thôi! Để mẹ cháu suy nghĩ cho thật kỹ!” Ông cụ Lục không nghĩ như vậy, ông ta chỉ muốn nhìn xem Lý Tang Du sống có tốt hay không là đủ lắm rồi!

Cũng coi như thay người nhà họ Lý ở trên trời chăm sóc Lý Tang Du.

Lục Huyền Lâm có chút thất vọng với mẹ Lục, đỡ ông cụ Lục đi ra ngoài.

“Bà đó, sao cứ chuyện gì liên quan đến Huyền Lâm là bà trở nên mơ hồ thế?” Ba Lục kéo mẹ Lục ngồi xuống sofa, bất đắc dĩ thở dài: “Có điều, chúng ta cũng đánh giá thấp Lý Tang Du rồi, chỉ có cô gái như vậy mới xứng đáng với Huyền Lâm nhà chúng ta thôi.”

Ba Lục không tham gia vào những chuyện này, nhưng ông ta thấy rõ Lý Tang Du là một người phụ nữ không tham danh lợi.

Gia cảnh vốn tốt đẹp, không quan tâm đến những chuyện này là hết sức bình thường, nhưng bây giờ nhà họ Lý đã xuống dốc mà vẫn tự mình nuôi con không trở về nhà họ Lục, cũng đủ để nhìn ra tính tình của con bé.

“Huyền Lâm à, Tang Du về bao lâu rồi cháu? Có phải con bé không muốn gặp ông không?” Ông cụ Lục có chút đau lòng.

Nếu lúc đầu ông không tác hợp cho cuộc hôn nhân này thì giờ đây cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Tính tình con bé Tang Du rất cứng rắn. Nhiều năm qua nhà họ Lục chúng ta đều mắc nợ nó!”

“Ông nội, Tang Du yêu ghét rất rõ ràng, không nói cho ông biết chẳng qua không muốn ông lo lắng thôi ạ, cô ấy gặp được ông chắc chắn sẽ rất vui.”

Những lời nói êm ru này lọt vào tai Trịnh Uyển Khanh vẫn luôn đứng chờ ở ngoài cửa nhà họ Lục.

Sáu năm qua, cô ta chưa bao giờ nghe Lục Huyền Lâm ăn nói dịu dàng như thế.

“Vậy thì tốt rồi, nếu như Tang Du không muốn trở về thì thôi, cháu dâu của ông cũng chỉ có mình con bé thôi!”

Lão già chết tiệt kia! Tại sao tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng ông không nhìn thấy, còn Lý Tang Du chẳng làm gì hết thì ông một mực bảo vệ cô ta?

Trịnh Uyển Khanh vịn tay vào tường, hai tay cào tường ra máu nhưng cô ta hoàn toàn không biết.

Lý Tang Du ơi Lý Tang Du, chiêu lấy lùi làm tiến này của cô thực sự rất thông minh! Tôi cũng muốn nhìn xem bộ dạng giả dối của cô thế nào!

Sau đó cô ta lập tức gọi một chiếc xe bám theo xe Lục Huyền Lâm vừa mới rời đi.

Tới trong khu chung cư, ông cụ quyết định ngồi trong xe chờ, nếu Lý Tang Du bằng lòng đi xuống gặp ông thì cùng nhau đến nhà hàng bên cạnh ngồi nói chuyện.

“Nếu Tang Du không muốn gặp ông thì cháu cũng đừng miễn cưỡng nữa. Ông có thể hiểu cho con bé.”

“Ông nội, Tang Du sẽ bằng lòng theo cháu xuống.”

Anh vẫn khăng khăng ý tưởng cũ, Lý Tang Du kiểu gì cũng không từ chối gặp ông nội, nhưng anh không muốn ép cô.

Sáu năm, ông cụ Lục hy vọng có thể thấy được lựa chọn của chính Lý Tang Du.

Hai người đều không ý thức được nguy hiểm đang tới gần. Lục Huyền Lâm vừa rời khỏi, Trịnh Uyển Khanh đã đi tới trước xe của anh.

“Ba, Tịch Tịch còn tưởng hôm nay ba không về thăm con nữa!”

Tịch Tịch vừa thấy Lục Huyền Lâm đã vui mừng vô cùng, Lý Tang Du đang ngồi trên sô pha xem tivi nghỉ ngơi, vẫn lạnh nhạt như trước.

Cứ như không xảy ra chuyện gì vậy.

Lục Huyền Lâm không có nhiều thời gian để ở bên Tịch Tịch: “Tịch Tịch ngoan, con đi chơi với Mộ Mộ trước được không? Ba có chuyện muốn nói với mẹ.”

“Vâng được ạ.”

Đây là lần đầu tiên ba thả cô bé xuống nhanh như vậy, chứng tỏ là chuyện rất quan trọng.

Mộ Mộ cũng nghĩ như thế, nên bèn dẫn Tịch Tịch vào phòng.

Lý Tang Du đã có thể đoán được một phần cuộc nói chuyện tiếp đó.

Không phải đến nói chuyện thay mẹ Lục thì là đến cầu xin tha thứ.

“Tang Du, mẹ anh không cố ý.”

Lục Huyền Lâm thật sự không biết cách xin lỗi hoặc là giải thích, dọc đường đi suy nghĩ thật lâu cũng chỉ nghĩ ra được lời này để mở đầu.

“Ừ.” Lý Tang Du gật đầu, tiếp tục xem tivi.

“Chắc chắn em không muốn nhắc đến chuyện này, vậy chúng ta không nói nữa.”

Lý Tang Du không phản ứng, đương nhiên không thể giải thích xin lỗi gì đó được rồi, vẫn nên nói chuyện của ông cụ Lục đi.

Hôm nay đi vội quá, không gọi A Minh theo, để ông nội ở dưới một mình anh cũng hơi lo.

Lục Huyền Lâm đứng trước mặt Lý Tang Du cứ như một đứa bé làm sai chuyện gì, tràn đầy tủi thân.

“Chuyện của em, ông nội đã biết rồi.”

Lý Tang Du trở về lại không chịu đi gặp ông cụ Lục cũng là vì không muốn khi rời đi vướng bận quá nhiều.

Giờ lại không thể trốn tránh, Lý Tang Du dứt khoát tắt tivi, nghiêm túc nghe Lục Huyền Lâm nói chuyện.

“Ông nội nói, nếu em không muốn gặp thì không gặp, ông không muốn ép em.”

“Ha, sao có thể không gặp được chứ, anh đứng ở cửa không đi vào chẳng phải là vì cảm thấy tôi nhất định sẽ ra gặp ông đấy sao?” Lý Tang Du đứng lên: “Ông nội là người đối xử với tôi tốt nhất. Ông đang ở đâu?”

“Ông nội không muốn làm em khó xử, đang chờ trên xe.” Lục Huyền Lâm xấu hổ gãi đầu: “Ông cũng biết chuyện hai đứa trẻ rồi.”

Anh phải nhắc nhở Lý Tang Du một chút.

“Mẹ, mẹ nói chúng ta đi gặp ông nội của ba à?”

Nghe nói chuẩn bị đi gặp ông nội của Lục Huyền Lâm, Tịch Tịch kích động đến khó tả, dọc đường đi hỏi không dứt miệng.

“Thế con phải gọi là gì ạ?”

“Ông cố, ông cố nội.”

So ra thì Mộ Mộ bình tĩnh hơn nhiều, còn đáp lời Tịch Tịch, cũng không biết học ở đâu mà biết nhiều thế.

Ông cụ chắc chắn rất thích hai đứa bé này.

“Nếu có thể đến nhà họ Lục, chắc hẳn Mộ Mộ và Tịch Tịch sẽ mang tới không ít sức sống.” Lục Huyền Lâm quan sát Lý Tang Du, muốn biết thái độ của cô với chuyện này.

Tâm nguyện lớn nhất của Lục Huyền Lâm là đón bọn họ về nhà họ Lục.

Vẻ mặt Lý Tang Du không chút thay đổi, khiến Lục Huyền Lâm thoáng mất mát.

Cô ấy không nghe thấy sao? Chắc tại hai đứa trẻ nói to quá, cô ấy chỉ chú ý đến con thôi.

Lần thứ hai, lại không còn dũng khí nói ra miệng nữa.

Lục Huyền Lâm đã có được rất nhiều rồi, cũng không dám vọng tưởng nhiều hơn nữa. Nếu không sẽ dọa Lý Tang Du bỏ chạy, khiến anh lần nữa không tìm được cô.

Thật sự rất đáng sợ.

Lý Tang Du đều nghe thấy hết, cũng biết tâm tư Lục Huyền Lâm, thậm chí là tâm tư nhà họ Lục. Cô không thể cho ra đáp án, vậy dứt khoát ra vẻ không nghe thấy là được rồi.

Hai con là điều quan trọng nhất đời cô, cho dù thế nào cô cũng sẽ không nhường lại hai bé. Nếu để hai đứa tự chọn, bọn nhỏ cũng sẽ không chọn rời bỏ cô.

Lần này gặp ông cụ Lục, cô muốn lên tiếng giải thích, hy vọng ông cụ không buồn khổ vì suy nghĩ ích kỷ của cô.

Khi gần tới bãi đỗ xe, Lục Huyền Lâm cảm thấy đáy lòng dâng lên chút bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lý Tang Du tinh mắt, vừa đến bãi đỗ đã nhìn thấy xe, nhưng không thấy ông cụ Lục nhiệt tình tiếp đón, ghế sau không có lấy một bóng người…

“Lục Huyền Lâm, cửa xe đang mở kìa… sao gậy chống của ông nội lại rơi bên ngoài?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK