Tư Bác Văn lái xe rất nhanh, nhanh đến nỗi Lục Nghiên Tịch thấy hơi khó chịu buồn nôn.
“Có thể lái chậm chút không?”
Nhưng người đàn ông hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của cô, vẫn tiếp tục lao nhanh với tốc độ cao nhất.
Con đường phía trước đúng lúc đèn đỏ, Tư Bác Văn vội giẫm phanh. Cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng không nhịn được nữa mà nôn khan.
“Sao thế? Bây giờ thích người khác rồi, cảm thấy ghê tởm khi ở cùng tôi à?” Tư Bác Văn buông lời mỉa mai.
Tận sâu trong thâm tâm, Lục Nghiên Tịch cảm thấy vô cùng buồn bã trước lời mỉa mai của anh, nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên.
“Đúng đấy. Bây giờ chỉ cần ở bên cạnh anh thêm một giây thôi là tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi.” Chỉ có cô mới biết, lúc nói ra câu này, trong lòng cô buồn bã nhường nào.
“Tốt lắm.”
Tư Bác Văn cười khẩy: “Lục Nghiên Tịch, cô giỏi lắm!”
Dứt lời, Tư Bác Văn giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lao vụt đi như một cái bóng!
Sắc mặt Lục Nghiên Tịch tái nhợt, tất cả nỗi sợ hãi đều giấu trong cổ họng, không thể trút ra. Cô chỉ đành bám chặt lấy tay vịn, cảm nhận thần chết lướt qua hết lần này tới lần khác.
Đường núi ngoằn ngoèo.
Phòng tân hôn của cô và Tư Bác Văn nằm ở khu biệt thự cuối đường quanh núi. Nơi đó phong cảnh tươi đẹp, dân cư thưa thớt, đường xá lại thông thoáng. Ban đầu Lục Nghiên Tịch chọn chỗ này là vì nghĩ tới sở thích của Tư Bác Văn.
Nhưng sau khi họ đính hôn, Tư Bác Văn vẫn luôn ở khách sạn, chưa từng trở về. Hôm nay anh lại lái xe đưa cô về cùng, khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy thật mỉa mai.
Lúc xe đến ngã tư trên núi, điện thoại của Tư Bác Văn không ngừng vang lên, thể hiện người gọi tới đang sốt sắng đến mức nào.
Anh lại đột ngột phanh xe, Lục Nghiên Tịch đầu váng mắt hoa, gần như sắp ngất xỉu.
Tư Bác Văn cau mày dừng xe ven đường, liếc nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nhận điện thoại.
“Có chuyện gì?”
Không biết người bên kia nói gì đó, chỉ thấy vẻ mặt Tư Bác Văn dần chuyển từ ngạc nhiên, nghi ngờ sang mừng rỡ khôn xiết. Anh chẳng thèm nhìn Lục Nghiên Tịch lấy một cái, thẳng thừng quát lên.
“Cô xuống xe.”
“Gì cơ?”
Lục Nghiên Tịch vừa hoàn hồn lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, lặp lại một lần nữa.
“Anh nói gì cơ?”
“Xuống xe, lập tức, ngay bây giờ!”
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn với vẻ không tin nổi: “Anh có biết từ đây về đến biệt thự còn bao xa không? Bây giờ anh lại bắt tôi xuống xe?”
Tư Bác Văn lại không trả lời ngay mà nhìn cô thật sâu. Trong ánh mắt kia tràn đầy hận thù, khiến trái tim cô lập tức trở nên lạnh lẽo, cơ thể không khỏi ớn lạnh hơn mấy phần.
“Lục Nghiên Tịch, người của tôi đã tìm được Như Mai rồi.”
Trong phút chốc, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hết thảy mọi âm thanh bên tai đều biến mất.
“Cho nên bây giờ cô xuống xe đi. Chờ tới khi Như Mai về nước, ân oán giữa chúng ta... sẽ xóa bỏ.”
Lục Nghiên Tịch bật cười.
Cười đến bi thương.
Hóa ra là thế…
Cô nói mà, tại sao Tư Bác Văn lại đột nhiên tỏ ra mừng rỡ như thế, thì ra là đã tìm được Ngụy Như Mai rồi.
Cũng đúng thôi, trên đời này, cũng chỉ có cô ta mới khiến Tư Bác Văn tươi cười vui vẻ.
Cô đã không nhớ mình xuống xe như thế nào nữa, đến khi Lục Nghiên Tịch tỉnh táo lại, Tư Bác Văn đã lái xe đi mất.
Đêm khuya, gió núi lạnh lẽo đầy trời thổi quét tới chỗ Lục Nghiên Tịch, như muốn nuốt chửng cô.
Cô đứng trong gió một lúc lâu, lúc đầu ánh mắt còn hoang mang không biết phải làm sao, dần dần đến cuối cùng đã trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Nhìn quốc lộ trước mắt, cô dẫm trên đôi giày năm phân men theo đường cái, từng bước trở lại biệt thự.
“Mợ chủ, cô về rồi đấy à?”
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, dì Lý giúp việc đã niềm nở bước tới đón.
Tuy Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn vẫn chưa kết hôn nhưng trong lòng dì Lý đã coi cô trở thành người nhà họ Tư từ lâu.
Nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt cùng với gót chân đầy máu của cô, bà ấy chợt hoảng hốt.
“Mợ chủ, cô làm sao thế này?”
Danh Sách Chương: