[Tiến độ thức tỉnh 1, 10... 50... 100.]
[Đang tiến hành trói buộc hệ thống.]
[Tiến độ trói buộc... 1... 2... 5... 10...]
Giọng điện tử không chút tạp chất đảo vòng vòng trong đầu, ý thức của Giang Lê Thanh cũng dần rõ ràng.
Cô ngồi một mình trước bàn đọc sách, trước mặt là quyển sách giáo khoa ngữ văn đang mở trang hai mươi chín, có vết nước đọng mờ nhạt bên trên trang sách, làm nhòe đi nét chữ màu đen.
Giang Lê Thanh nắm vào mở ra hai bàn tay đang đặt trên bàn mấy lần, mới giật mình hiểu ra.
... Cô đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể!!
Sao lại thế được?
Bất ngờ to lớn cùng kinh hỉ đan xen, vỡ òa trong lồng ngực, cô gần như bất chấp, lảo đảo chạy đến nhà tắm, nhìn vào gương.
Trên mặt gương sạch sẽ phản chiếu một khuôn mặt thiếu nữ ngây ngô.
Da dẻ đen nhẻm, rất gầy, nhìn trông không quá khỏe mạnh, ngược với màu da là mái tóc đỏ thẫm, tóc mái cắt xéo che mất một bên mắt. Kiểu tóc mốt cùng dáng người nhỏ gầy này khiến cô trông như mấy đứa lưu manh đầu đường xó chợ.
Giang Lê Thanh còn nhớ, lúc cô nổi loạn vì giận cha mẹ, đã cố tình nhuộm tóc sang mày này.
Thiếu nữ có đôi mắt đen nhánh, trong veo, là đôi mắt hạnh nhìn thoáng qua vô cùng ngoan ngoãn, không hề liên quan gì tới hai từ nổi loạn, thậm chí còn ngược lại hoàn toàn.
Ngũ quan cũng khá ổn, trông xinh xắn sáng sủa, nhưng toàn bộ những ưu điểm này đều bị cơ thể đen gầy che lấp, chỉ lộ ra vẻ quê mùa khó mà gột rửa.
Cô mở vòi nước rửa mặt, vừa hung ác nhéo bản thân một cái, xác định không phải là mơ.
Giang Lê Thanh lại về trước bàn, cầm điện thoại lên.
"Ngày 18 tháng 8 năm 2024."
Bên dưới còn có thông báo nhắc nhở.
"Giang Ngạn Thanh: Sinh nhật vui vẻ."
Đúng, không sai.
Chính là ngày này.
Cả người Giang Lê Thanh như rút cạn sức, mềm nhũn dựa vào ghế, nét mặt trông rất hoảng hốt.
Cuộc đời cô không dài, nhưng cũng không tính là dễ dàng.
Giang Lê Thanh vốn tên là Giang Chiêu Đệ, là con gái của một nhà mổ heo. Thôn làng nhỏ bé, cha mẹ nông dân cũng không tài cán gì, một lòng chỉ muốn con trai.
Năm Giang Lê Thanh năm tuổi, em trai ra đời, từ đó, trong nhà có thêm một ông cố nội.
Cha mẹ một lòng yêu thương đứa con trai út, luôn hở tí đánh chửi cô. Lúc đó cô còn nhỏ, bị đánh không kêu tiếng nào. Sau này lớn lên, học được cách chạy trốn, không còn đứng im một nơi chịu đòn. Lớn hơn chút nữa, cha mẹ đã có tuổi, Giang Lê Thanh cũng không nhường nhịn mà thử phản kháng.
Dù gì cha mẹ cũng là người mổ heo, đánh nhau thua nhiều thắng ít, những lúc như thế, Giang Lê Thanh không phục, lập tức chạy đi đánh con trai bảo bối của bọn họ, hoặc sẽ cầm dao mổ heo, cùng cha mẹ lấy cứng đấu cứng, ngày nào cũng quậy cả thôn đến mức con chó con gà cũng không yên.
Năm mười sáu tuổi, cha mẹ ép cô bỏ học, nhận mười vạn đổi cô sang làm vợ cho gã vô lại thôn bên.
Giang Lê Thanh đương nhiên muốn phản kháng, lúc bị túm đưa đến động phòng, cô đá một cước vào thằng nhỏ gã vô lại kia. Cô đá rất mạnh, gã vô lại trực tiếp ngã đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đầu óc, cuối cùng không qua nổi.
Bọn họ lập tức cãi lộn, báo cảnh sát, lập án, không ngờ lại tòi ra được án trong án, cô không phải con gái ruột nhà họ Giang, mà là đứa nhỏ được mua từ mười sáu năm trước.
Bởi vì liên quan đến đủ kiểu án, Giang Lê Thanh lại là vị thành niên, cộng thêm đối phương bị nghi là cưỡng dâm, cô nhanh chóng được đưa về nhà cha mẹ đẻ, đồng thời được đổi lại về tên gốc: Giang Lê Thanh.
Nhưng ở đây cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.
Giang Lê Thanh dính một mạng người, lại hành động thô thiển, nào có vừa mắt cha mẹ nhà giàu kia.
Lúc đó Giang Lê Thanh không biết phải làm gì mới có thể khiến cha mẹ vui, cô học theo mấy đứa con nhà giàu khác, nhưng bắt chước vụng về, bị chê cười ầm ĩ, vô cùng mất mặt.
Cuối cùng Giang Lê Thanh cũng lười học theo, chuyển sang đánh nhau uốn tóc, hút thuốc uống rượu, hoàn toàn trở thành một đứa bất trị.
Biến cố xảy ra vào đúng ngày sinh nhật mười tám tháng tám này.
Cha mẹ dẫn anh trai song sinh ra ngoài xem con gái nuôi thi đấu, bỏ rơi mình cô.
Giang Lê Thanh ở trong căn biệt thự to lớn, nghe người làm chế giễu mình, bản thân cảm thấy vô cùng cô độc, sau đó... ý thức cô biến mất, cơ thể bị chiếm lấy.
Cô cũng không biết có bao nhiêu hồn phách đã tiến vào cơ thể cô.
Cơ thể cô như chợ bán đồ ăn, người tới người lui, rộn rộn ràng ràng, ngày nào cũng cực kỳ náo nhiệt.
Có nữ xuyên không vừa tiến vào đã mở miệng châm chọc: “Nguyên chủ cũng xinh đẹp đấy, nhưng lại vô cùng ngu ngốc.”
Sau đó, cô ta mở ra hình thức vả mặt, cuối cùng thành công tìm đường chết.
Cũng có người đi đường vòng, không tranh luận với người nhà, ra ngoài sống cuộc đời làm thuê, thỉnh thoảng lại bán thảm một cái, nhưng chiêu này cũng vô dụng, nhà họ Giang nhận định rằng cô đã hết thuốc chữa, không bao lâu sau bị sử dụng như một quân cờ, cuối cùng bị nhà họ Giang bỏ rơi.
Còn có người xuyên không đi con đường chị em tình thâm, cả ngày chạy theo con gái nuôi nhà họ Giang, chị chị em em ngọt xớt, nhưng người nhà giàu càng coi trọng lợi ích hơn, em gái nuôi kia lại tâm cơ sâu hơn biển, chưa đến một năm, cô đã bị hại thảm đến mức xương cốt không còn.
Cũng có mấy người xuyên từ cổ đại đến, đều là nhân vật lợi hại.